Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 224

Vì Hứa Nam Nam là người duy nhất là người ở nông thôn thi được vào đây, cho nên chỉ có một mình cô xin nghỉ hai ngày để chuyển hộ khẩu, những người khác thì đều đã được triệu tập để đến dự buổi họp đón chào người người mới trước đó.
Là công nhận mới của mỏ sắt Nam Giang, tất cả đều phải học tập ở ủy ban mỏ một thời gian. Chủ yếu là học về quy định điều lệ ở hầm mỏ, tư tưởng chính trị của tổ chức. Công nhân học việc và công nhân kĩ thuật phải học một tuần, còn những công nhân ngồi phòng làm việc ở các phòng ban kiểu như Hứa Nam Nam thì phải học một tháng. Trừ tình huống đặc thù, không thì ai cũng phải học tập theo thời gian quy định này.
"Chị nhỏ Hai."
Sau cuộc họp buổi sáng, Hứa Mai Tử sáp lại gần, gọi cô một cách ngọt ngào.
Hứa Nam Nam liếc nhìn chị ta: "Đồng chí Hứa Mai Tử, ở hầm mỏ thì vẫn nên gọi tôi là cán sự Hứa nhé."
Lúc mới bước vào phòng họp cô đã nhìn thấy Hứa Mai Tử rồi. Cô còn chút kinh ngạc vì bản lĩnh đỗ vào được của Hứa Mai Tử đỗ, sau đó nghe giới thiệu rồi thì mới vỡ ra là công nhân học việc. Nhưng chưa tốt nghiệp trung học cơ sở như Hứa Mai Tử mà cũng có thể thi đỗ được công nhân học việc, thế thì năng lực học tập của cô ta đúng thật là cũng không tệ.
Đương nhiên, cô và nhà họ ông Hứa không có tình cảm qua lại gì cả, đương nhiên cũng sẽ không có bất kỳ tình cảm gì với Hứa Mai Tử. Hứa Mai Tử này giống hệt như mẹ chị ta, miệng nam mô bụng một bồ dao găm, cô không thích tiếp xúc với người kiểu như vậy.
Hứa Mai Tử không ngờ Hứa Nam Nam lại nói chuyện không chút tình cảm gì như vậy, thấy người khác nhìn qua, chị ta đỏ mắt nói: "Nhưng chị là chị gái em, em muốn chào hỏi chị..."
"Đồng chí Hứa Nam Nam, cô thế quá đáng quá. Chúng ta vừa mới tới, có cần thiết phải ra vẻ thế không?" Người nói chuyện là Ngô Kiếm của công đoàn, vừa rồi lúc Hứa Nam Nam đến, anh ta có chú ý đến. Anh ta có nghe nói, trước đó bên công đoàn muốn cướp lấy Hứa Nam Nam này, nhưng anh ta không nhìn ra được người này có chỗ nào tốt, một người phụ nữ tuổi còn nhỏ như thể thì tài giỏi được gì chứ, còn bắt nạt người khác.
Hứa Nam Nam nhướng mày nhìn anh ta, anh ta đeo kính cận, trông hơi khờ khào, khuôn mặt trẻ đẹp trai trắng trẻo phổ biến đương thời, không, chỉ trẻ tuổi thôi. Ngoại trừ bộ quần áo lao động màu xanh xám trên người anh ta, trên khắp cả người anh ta không có chỗ nào khiến cô thấy thuận mắt.
"Đồng chí Ngô phải không, con mắt nào của anh thấy tôi ra vẻ thế." Hứa Nam Nam nói một cách không kiêu ngạo không nịnh hót.
Thời đại nào rồi, còn muốn học theo làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Ngô Kiếm thấy Hứa Nam Nam thật sự quá khăng khăng, quá mức không có lòng bao dung, không phù hợp với hình tượng của giai cấp công nhân chút nào: "Đồng chí Hứa Nam Nam, đồng chí Hứa Mai Tử gọi cô là chị, cô lại phê phán cô ấy, bảo cô ấy đổi cách xưng hô, đây không phải ra vẻ sao? Cô xem thường người ta công nhận không bằng mình phải không, giai cấp công nhân đều là bình đẳng."
"Dừng, tôi bảo cô ta đổi cách xưng hô là sai sao? Chuyện này nếu như ai gọi chủ nhiệm nào đó là bác, gọi trưởng ban nào đó là cậu. Gọi bậy bạ thế này, chỗ chúng ta là mỏ sắt của quốc gia hay mà sản nghiệp của nhà nào à? Tôi bảo cô ta sửa cách gọi là sai à? Đến hầm mỏ thì phải tuân thủ quy định của hầm mỏ, vừa rồi lúc học lớp của ủy ban, anh không nghe giảng phải không? Không nghe thì tôi bổ sung một chút lại cho anh, công tư rõ ràng, nhớ rõ chưa?"
Ngô Kiến chỉ nói vài câu mà Hứa Nam Nam đã trực tiếp đáp lại một tràng, cứ thế nói cho anh ta mặt đỏ tía tai.
Các công nhân bên cạnh thấy vậy thì lén che mặt lại cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận