Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 383

Từ sau khi biết cô gái đó ở hầm mỏ, tâm tư của cậu ta đã bắt đầu lung lay.
Nghe thấy hầm mỏ không tuyển người nữa, Lâm Thanh Tùng lập tức buồn rầu.
Sao lại không tuyển người nữa chứ, hầm mỏ lớn như vậy, không chứa nổi một người nữa sao?
Công chức trẻ của xã mua bán nói: "Thực ra cũng tuyển, không tuyển học việc và cán sự, nhưng nếu có bản lĩnh, sao có thể không tuyển chứ? Chỗ chúng ta nhỏ, cái gì cũng thiếu, thiếu nhất là người có tri thức. Đừng thấy hầm mỏ lớn, cũng chỉ có vài lãnh đạo là sinh viên đại học, những người khác cao nhất cũng chỉ là học sinh trung học phổ thông và trung cấp chuyên nghiệp thôi."
Nghe thấy lời này, tinh thần Lâm Thanh Tùng phấn chấn.
Cậu ta là sinh viên đại học đích thực đấy, còn là học về máy móc. Trên hầm mỏ nhiều máy móc đào hầm như vậy, chung quy cũng cần có người duy trì chứ.
"Trưởng ban Lâm, có người tìm." Công chức ở bàn lễ tân bên ngoài gọi nói.
Đúng lúc trưởng ban Lâm đang vui, nghe tiếng gọi thì nhướng mày, cậu ta bước ra ngoài nhìn, nhìn thấy đồng chí Lưu Hồng Quân "anh em" của mình, cùng một cô gái đang ở chỗ lễ tân nhìn khắp nơi.
Nhìn thấy Lâm Thanh Tùng bước ra, Lưu Hồng Quân lập tức cười rạng rỡ: "Anh Tùng."
Hứa Hồng cũng nhìn thấy người đến, tóc chải vuốt ngược, mặc áo khoác màu kem chỉnh tề, ngoại hình thanh tú, trông rất có văn hoá. Chị ta lập tức đỏ mặt, gọi theo Lưu Hồng Quân một tiếng: "Anh Tùng."
Lâm Thanh Tùng cười nói: "Không phải sáng nay đi học rồi sao, sao lại có thời gian đến tìm anh vậy."
Lưu Hồng Quân cười toe toét: "Đi học có gì vui chứ, vẫn là theo anh Tùng tốt hơn."
Lâm Thanh Tùng cũng cười dửng dưng vỗ vào vai Lưu Hồng Quân: "Đi, anh đưa cậu đi ăn đồ ngon." Lại quay sang nhìn Hứa Hồng: "Đây là?"
"Bạn em, cùng đến mở mang một chút."
Lưu Hồng Quân nói.
Hứa Hồng thở phào một hơi, chị ta chỉ sợ Lưu Hồng Quân nói chị ta là người yêu của cậu ta. Nếu là trước đây, chắc chắn chị ta sẽ hi vọng Lưu Hồng Quân nói như vậy, nhưng bây giờ, chị ta không bằng lòng nữa. So với trưởng ban Lâm ở trước mắt, Lưu Hồng Quân hoàn toàn không đủ tầm. Chị ta vẫn phải lựa chọn thêm thôi.
Lâm Thanh Tùng tỏ vẻ bừng tỉnh hiểu ra: "Thì ra là bạn học, đi nào, bạn học nữ này, đi ăn cơm cùng bọn anh thôi."
Hứa Hồng đỏ mặt gật đầu đồng ý ngay.
Ba người đến quán ăn gần cục cảnh sát. Lâm Thanh Tùng gọi ba bát sủi cảo, thêm một bát thịt. Khi thanh toán, một xấp lớn phiếu lương thực toàn quốc được lấy ra, làm chói mắt hai người kia.
Người đến tiếp đón vẫn là Tiểu Điền nhân viên phục vụ mũm mĩm lần trước đón tiếp Lâm Thanh Bách và Hứa Nam Nam.
Tiểu Điền đỏ mặt đến lấy phiếu lương thực, rồi lại hung hăng trợn mắt nhìn Hứa Hồng, hừ, đồ đàng điếm, đôi mắt đó nhìn đi đâu vậy, đúng là không đàng hoàng.
Lâm Thanh Tùng nheo mắt cười nói: "Tiểu Điền, dáng vẻ em trợn mắt còn đẹp hơn bình thường đấy, nào, trợn cái nữa đi."
"Kệ anh đấy, chỉ biết trêu chọc em." Tiểu Điền đắc ý nhìn Hứa Hồng.
Hứa Hồng ở bên cạnh tức giận bĩu môi. Cũng trợn mắt nhìn Lâm Thanh Tùng. Chị ta trợn mắt cũng xinh đấy.
Lâm Thanh Tùng nhìn chị ta một cái, cong mắt cười.
Khóe mắt lông mày thì nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Lưu Hồng Quân, trong lòng vui thầm, đồ ngốc, nhìn xem bản tính của người yêu cậu thế nào kìa. Đứng núi này, trông núi nọ, sớm muộn gì cũng lăng nhăng.
Một lúc sau đồ ăn được bưng lên, Lưu Hồng Quân và Hứa Hồng há mồm ăn, Lâm Thanh Tùng thì ở bên chậm rãi gắp ăn từng miếng, động tác ấy khỏi phải nói đẹp thế nào.
Khiến hai người đều phải ngại ngùng.
"Ăn đi, sao không ăn nữa rồi." Thấy hai người dừng lại, Lâm Thanh Tùng nhíu mày.
"Không phải, anh, anh cũng ăn đi." Lưu Hồng Quân kính cẩn nói.
"Anh cũng đang ăn đây, " Lâm Thanh Tùng nhìn vào bát của mình, lại nói: "Phải rồi, Lưu Hồng Quân, cậu có biết chuyện về mỏ sắt Nam Giang không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận