Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 431

Mặc dù tôi thích và nghiên cứu đồ đồng hơn, nhưng cũng có chút nghiên cứu về những đồ cổ khác."
Nghe Cổ lỗ sĩ nói như vậy, tâm trạng Hứa Nam Nam coi như cũng thoải mái hơn nhiều, mặc dù tên cậu Hai xấu xa, nhưng Cổ lỗ sĩ vẫn là người ngay thẳng.
Vừa nghĩ như thế, Cổ lỗ sĩ lại nhắn tin sang: "Đúng rồi, mấy cái gương đó cô tìm được ở đâu thế, tôi muốn hết. Mười ngàn một cái, được không?"
Nhìn thấy câu này, Hứa Nam Nam lập tức tức giận.
Trước đó không phải Ngụy Tiểu Đông đã nói rồi sao, những thứ này đều có niên đại, nếu là trước kia thì phải có năm mươi đồng bạc mới mua được. Nếu ở tương lai thì sẽ càng đáng giá hơn. Mười ngàn tệ có thể mua được gì chứ, chỉ bằng tháng lương của lao động trí óc ở Bắc Thượng Quảng. Vừa nói cậu ta ngay thẳng đấy, kết quả lại đi lừa cô.
Hứa Nam Nam gửi một biểu tượng cảm xúc phẫn nộ sang. Lần này ngay cả giá cũng không thèm bàn nữa.
Nhìn một đống tin nhắn phổ cập kiến thức về gương đồng của Cổ lỗ sĩ. Hứa Nam Nam liếc đọc vài lần, đây là muốn nói với cô mấy thứ đó không đáng giá đấy.
Hứa Nam Nam gửi sang hai chữ hờ hờ.
Suýt chút nữa bị lừa mất một trăm bốn mươi ngàn, mấy chiếc gương đó tận mấy trăm ngàn. Hứa Nam Nam ổn định cảm xúc: "Một trăm tám mươi ngàn. Cửa hàng chúng tôi chỉ là buôn bán nhỏ lẻ mà thôi."
"…Thành giao."
Tâm trạng lần niêm giá này của Hứa Nam Nam cũng không tồi. Cảm thấy có người thạo nghề đúng là không tệ mà. Nếu không phải có Ngụy Tiểu Đông thì lần này cô lại bị lừa nữa rồi.
Sau này nếu có cơ hội phải ổn định đường dây quan hệ với Ngụy Tiểu Đông mới được, phải học hỏi thêm chút kiến thức.
Làm ăn xong, đang định đăng xuất nghỉ ngơi, bỗng Cổ lỗ sĩ lại đột nhiên gửi tin nhắn tới: "Những món đồ sứ mà cô mua ấy, chiếc bình có quả bàn đào kia, là đồ thật hả?"
Hứa Nam Nam xem xét một chốc, phát hiện thứ cậu ta nói chính là chiếc bình vật báu mà cô nghi là có giá trị liên thành cô thu mua được ở Thượng Hải trước đó.
Nói ra cũng thật khéo, trong nhiều đồ sứ cô đã thu mua, cô chỉ biết mỗi nó có lẽ là món trân bảo, trước kia vì để tìm hiểu thêm kiến thức về đồ cổ, cô đã đọc rất nhiều sách, mặc dù vẫn chưa nhập môn, nhưng vẫn nhớ được một vài bức ảnh về các vật quý. Chiếc bình đó có vẻ như là được trưng bày trong viện bảo tàng.
Có điều cái đó là được người ta quyên tặng, Hứa Nam Nam cũng không dám khẳng định có phải là cái của mình hay không. Dù gì nhiều bình như vậy, ai mà biết được cùng chiếc bình liệu sẽ có hai cái không chứ.
Hứa Nam Nam vội nói: "Món đó là hàng không bán, anh đừng dòm ngó nó nữa." Nói xong thì trực tiếp tắt khung đối thoại, suy đi nghĩ lại, cô tìm một miếng vải, trùm lên món quý giá ở trong Taobao đó lại. Vẫn nên đừng quá rêu rao.
Ở một nơi khác, một người trẻ tuổi đeo kính đang mặt đầy xoắn xuýt: "Chắc là giả nhỉ, đồ thật chẳng phải cho bà cụ quyên tặng rồi sao?"
Ngày hôm sau, Hứa Nam Nam lại đến khu dân cư ở thành phố An Nam để tìm đồ sứ.
Từ sau lần được Cổ lỗ sĩ mách mẹo, mỗi lần đi qua cổng nhà người ta thì cô đều nhìn chằm chằm vào chậu hoa của nhà người ta.
Ở Nam Giang không có đồ cổ gì, lần này đến An Nam, phải thuận tiện đi quanh xem thử.
Dạo được một vòng, cô thu mua được mấy bình hoa và bát sứ có dòng chữ Quan Diêu. Dù sao có thể cất vào được trong Taobao, cứ mua đã rồi lại nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận