Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 376

Nhìn mặt mày Hứa Nam Nam giật giật, Lâm Thanh Bách cau mày nói: "Đồng chí Nam Nam, chúng ta bây giờ không còn như trước kia nữa, xã hội bây giờ mọi người đều bình đẳng, tôi là cán bộ hay chiến sĩ, có gì khác biệt sao? Trách nhiệm với công việc đều như nhau cả, đều là chăm lo bảo vệ cho cuộc sống của dân chúng. Tư tưởng giác ngộ của cô cần phải được nâng cao."
Bị Lâm Thanh Bách giảng dạy bằng những câu từ chính đáng một phen, Hứa Nam Nam có chút chột dạ, cảm thấy tư tưởng này của bản thân không thể chấp nhận được, quan liêu quá. Không cần biết cán hộ hay chiến sĩ, không phải cũng đều là ân nhân của mình hay sao? Nhìn sự giác ngộ của người ta kia kìa, mức độ tư tưởng của cô vẫn còn thấp quá. Cô nói với vẻ mặt có lỗi: "Đồng chí Lâm, là tôi suy nghĩ sai rồi."
Lâm Thanh Bách bấy giờ mới cười một cách hài lòng: "Cứ đối đãi như ngày trước là được rồi."
Hứa Nam Nam mong còn không được, cô không muốn phải nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày giống những ôm đùi lớn khác.
Tuy rằng trước đây cô muốn qua lại với Lâm Thanh Bách, nhưng cũng dựa trên cơ sở bình đẳng, làm bạn hay gì đó.
Giống như người bạn cô quen từ kiếp trước, các mạng lưới quen biết và bạn bè, thực ra cấp bậc cũng không khác nhau là bao, do vậy qua lại với nhau rất tự nhiên, không cần phải nịnh nọt đối phương. Tuy lăn lộn các mối quan hệ không ra làm sao, nhưng dù gì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái. Con người sống, không phải chỉ mong muốn thoải mái sao?
Rất nhanh, đồ ăn đã được đem lên.
Nhưng có thêm một đĩa nhỏ củ cải muối, Nam Nam nhanh chóng phát hiện bàn khác không có, chỉ có bàn của họ có, hiển nhiên là người ta tặng cho.
Hứa Nam Nam lộ ra nụ cười mang ý cảm ơn với nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ đáp lại cô bằng một nụ cười ngượng ngùng.
Nhìn hai người này mắt liếc ngang dọc, Lâm Thanh Bách suýt chút nữa không cầm nổi đôi đũa. Buồn cười nghĩ, xem ra cô bé này chỉ cần muốn thân thiết với ai, còn rất dễ dàng đấy. Không cần nói chuyện, một ánh mắt là xong rồi.
Hai người đang ăn, lại có hai cảnh sát bước vào, cảnh sát Ngô và cảnh sát Tôn.
Hứa Nam Nam không hề thấy hai người này bước vào, chỉ nghe thấy tiếng cảnh sát Tôn gọi món. Ngay lập tức sau lưng cảm thấy hơi tê dại. Bây giờ cô nghĩ đến cảnh sát Tôn là lại cảm thấy không thoải mái. Cũng không biết là tại sao.
Lâm Thanh Bách che miệng cười, đưa đĩa rau đến trước mặt cô: "Ăn nhiều một chút."
Hứa Nam Nam vội vã gắp rau. Sau đó vùi đầu vào ăn cơm, đến nỗi không dám nói chuyện với Lâm Thanh Bách, lo sợ bị cảnh sát Tôn nghe thấy.
Bên kia, cảnh sát Ngô và cảnh sát Tôn cũng ngồi xuống, cảnh sát Ngô cũng nhìn thấy Lâm Thanh Bách ngồi bên kia ăn cơm, nhìn thấy có cô gái trẻ ở đó, cũng không tiện qua chào hỏi họ.
Cảnh sát Ngô lén lút liếc mắt một cái, chỉ nhìn thấy bóng lưng của Hứa Nam Nam: "Cô gái đó không lẽ là người yêu của bộ trưởng Lâm, mới đến đây chưa lâu nhỉ. Nhanh như vậy đã tìm được người yêu rồi à?"
Cảnh sát Tôn có chút không thoải mái, không có tinh thần. Nghe thấy câu này, cũng không để ý. Người ta của anh ta còn chưa lo xong, sao quan tâm nổi người khác.
Mấy hôm nay anh ta luôn đến mỏ, nhưng cô gái ở đó đi công tác rồi. Hôm nay lại đến lần nữa, nghe chú Vệ đó nói đã trở về, kết quả người ta đã về từ sớm.
Cảnh sát Tôn có chút hối hận vì trước đó không nói với người ta sớm hơn, bây giờ muốn gặp mặt cũng khó.
Nếu nói sớm hơn một chút, chưa biết chừng bây giờ đã trở thành người yêu với người ấy rồi.
Cảnh sát Ngô hiểu rõ tâm tư của anh ta. Thằng nhóc này ngày nào cũng chạy lên mỏ, còn luôn nhắc đến cô Vu Nam Nam đó, trong đồn cảnh sát chỉ cần là con người thì đều biết tâm tư của anh ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận