Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 697

Hai người đến tỉnh lỵ, vừa đi vừa nhìn xung quanh, như thể đang đi dạo phố vậy. Đi mãi đi mãi, Lâm Thanh Bách bắt đầu cau mày.
Anh thản nhiên quay đầu lại nhìn, rồi quay người lại: "Nam Nam, chúng ta đi xem phim đi."
"Á, vậy thì…"
"Không vội, đi xem phim trước."
"Ừm." Hứa Nam Nam thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh, biết chắc chắn có chuyện gì không hay. Cô gật đầu rồi mỉm cười, cùng nhau đi vào rạp chiếu phim.
Vì mua vé sát giờ nên khi bước vào phim đã bắt đầu chiếu rồi. Người ngồi xem phim trong rạp đen nghìn nghịt. Men theo ánh sáng yếu ớt, hai người dắt tay nhau dần dần tìm được chỗ ngồi.
Hứa Nam Nam lén nhìn ra đằng sau, không thấy có ai kỳ lạ. Nhưng dáng vẻ khi nãy của anh Lâm thì có lẽ là đã bị ai đó theo dõi rồi.
Chắc chắn không phải người ở bên trên, dù sao trước đó họ đã bị người ở bên trên đi theo, không giống như thế này. Trong lòng Hứa Nam Nam thầm sợ hãi, không lẽ còn là đặc vụ hay gì đó?
Nghĩ như vậy, trong lòng cô cũng có chút hoảng hốt. Trước đây khi xem phim chiếu rạp và phim truyền hình, những đặc vụ trong phim đều xuất quỷ nhập thần, giết người như ngóe.
Thế nào mà cô lại bị để mắt tới thế không biết.
Nhận thấy lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, Lâm Thanh Bách nhanh chóng nắm lấy tay cô: "Có anh đây, đừng sợ." Giọng nói anh trầm ấm, khiến người nghe cảm thấy an lòng theo.
Hứa Nam Nam nắm lấy tay anh, cảm thấy ổn định hơn rất nhiều.
Xem được nửa bộ phim, Lâm Thanh Bách mới đứng dậy đi ra ngoài. Hứa Nam Nam muốn đi theo, song Lâm Thanh Bách bảo cô đợi một lúc rồi hãy ra. Cô chỉ đành ngồi yên tại chỗ đợi, nhìn Lâm Thanh Bách bước ra ngoài.
Trước cửa chính, một cậu thanh niên đang thò đầu nhìn chằm chằm. Thấy Lâm Thanh Bách ra, cậu ta lập tức đứng thẳng người, giả bộ đang hút thuốc ở ngoài. Lâm Thanh Bách bước đến, dùng một tay xách người lên: "Ra đây nói chuyện."
Cậu thanh niên bị dọa đến mức rơi cả điếu thuốc.
Đợi đến khi Hứa Nam Nam ra ngoài tìm Lâm Thanh Bách, Lâm Thanh Bách đã hỏi rõ được ngọn ngành mọi chuyện từ miệng cậu ta.
"Người Cao Kiến Quốc phái đến à?" Hứa Nam Nam thả lỏng. Khi nãy cô luôn cho rằng bản thân bị thế lực ngoại quốc nào đó nhắm tới rồi, vừa lo bị phát hiện ra rồi, vừa lại lo lắng là đặc vụ đáng sợ nào đó tới tìm mình.
Sợ hãi một phen. Vậy mà kết quả lại là người do Cao Kiến Quốc phái tới.
Nghĩ lại cũng đúng, tên này trông cũng không chuyên nghiệp, nếu thật là của thế lực nào đó phái tới, vậy thì thế lực đó cũng sắp đi đời rồi.
"Chủ nhiệm Cao phái tôi đến theo dõi thật mà, bảo tôi kể lại chuyện hai người làm gì cho anh ta. Tôi không phải đặc vụ, thật sự không phải mà." Cậu thanh niên bị dọa đến mức run lẩy bẩy.
Cậu ta cũng không biết người trước mắt cậu ta là quân nhân. Bảo rằng cậu ta theo dõi là kẻ do thám bí mật, đặc vụ này nọ. Phải xử bắn cậu ta. Sớm biết thế thì cậu ta đã không làm chuyện này rồi.
"Cao Kiến Quốc bảo cậu theo dõi chúng tôi làm gì?" Hứa Nam Nam hỏi.
"Tôi, tôi cũng không biết, hình như bác sĩ Tôn đã nói gì đó."
Hứa Nam Nam nhìn Lâm Thanh Bách, ý bảo anh định làm thế nào, đây là hoa đào nát do anh chọc vào đấy.
Lông mày Lâm Thanh Bách nhíu lại, kéo cậu thanh niên nói: "Đi gặp chủ nhiệm Cao của các cậu đi."
Mới sáng sớm Cao Kiến Quốc đã đợi ở trong văn phòng, cùng đợi còn có Tôn Hỉ Mai.
Nhìn Tôn Hỉ Mai nôn nóng ở bên cạnh, ông ta cười nói: "Bác sĩ Tôn, cô yên tâm đi, nếu có chuyện gì thật thì chắc chắn cô sẽ là người biết đầu tiên. Thời gian cũng không còn sớm nữa, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé."
"Không đi, tôi không muốn ăn." Tôn Hỉ Mai không vui nói. Bây giờ cô ta còn tâm trạng gì ăn cơm chứ. Cứ nghĩ đến anh Thanh Bách và Nam Nam đó đang ở với nhau là trong lòng cô ta đã thấy khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận