Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 671

Hầm mỏ không nằm trong phạm vi giám sát của anh ta, vì vậy anh ta không có cách nào để biết được thứ đó đến từ đâu. Nhưng mà số hai mươi hai thì lại ở cùng văn phòng với mục tiêu.
Anh ta nghĩ chắc cô ấy sẽ biết. Anh ta ngước mắt lên nhìn, phát hiện số hai mươi hai nhún vai, cúi đầu, mặt ủ mày chau.
"Cô không phát hiện ra à?"
"Không." Lưu Song Song lắc đầu với vẻ mặt thất vọng. "Tôi thậm chí không biết thứ đó đã được cất vào tủ của cô ấy từ khi nào, tôi không biết gì cả. Tôi cảm thấy mình sống vô ích chừng ấy năm. Số chín, năng lực của tôi tệ đến vậy sao? Tôi thấy tôi đã làm hết sức mình rồi. Thật đó." Mỗi ngày ở trong hầm mỏ, hai mắt thì một mắt của cô ấy luôn canh chừng mục tiêu. Đến cả việc cô gái nhỏ kia một ngày uống mấy ngụm nước, đi vệ sinh bao nhiêu lần, cô ấy đều nắm rất rõ.
Số chín im lặng, gửi một cái điện báo nói về chuyện ở bên này.
Ở thủ đô xa xôi, trong một căn phòng kín tương tự, có người nhận được tín hiệu. Sau khi kiểm tra mật mã, lập tức dịch ra và gửi cho lãnh đạo phía trên xem.
Thông tin cứ được truyền đi qua hết lớp này đến lớp khác, cuối cùng phía trên chỉ đành ra lệnh, bảo vệ là chính.
Tức là cho dù không tìm được đối phương thì cũng không thành vấn đề. Dù sao thực lực của đối phương cũng không thể coi thường. Nếu người bọn họ cử đến làm quá mức sẽ khiến đối phương kiêng dè, đến lúc đó không liên lạc với nữ đồng chí này nữa thì lúc đó chẳng phải mất cả chì lẫn chài hay sao.
Vì vậy trong tình huống mà số chín và số hai mươi hai đã bám theo lâu như vậy nhưng vẫn không có kết quả, nhiệm vụ chính của hai người lúc này chính là bảo vệ. Ngay cả việc giám sát cũng phải bớt đi.
Hứa Nam Nam không biết rằng chính hai hành động của cô đã khiến thái độ của phía trên đối với cô đã có một chút thay đổi. Sau khi có được tài liệu, cô giao nó ngay cho Lâm Thanh Bách.
Lần này, Lâm Thanh Bách không cần đích thân đi đến thủ đô. Một là không phải lúc nào anh cũng có thể rời khỏi Nam Giang. Thứ hai, anh thường xuyên đến thủ đô như vậy sẽ dễ bị để ý, vì thế nên người phía trên đã phái người đến lấy đi.
Lúc người đó đến lấy, Hứa Nam Nam đã trông thấy người này rồi. Bề ngoài đúng kiểu cho dù có bị ném vào trong đám đông thì cũng sẽ không có ai buồn nhìn thêm một lần nữa.
Cuối cùng Hứa Nam Nam cũng tin, những mật vụ trai xinh gái đẹp trên truyền hình đều là giả. Nghĩ cũng phải, làm công việc này ai mà chẳng muốn bản thân biến thành không khí, sao có thể chọn những người xinh xắn đẹp trai được chứ.
Đồng chí đến lấy đồ cúi chào cô và nhìn cô bằng ánh mắt cháy bỏng: "Đồng chí ơi, cảm ơn vì tất cả những gì đồng chí đã đóng góp cho tổ quốc."
Hứa Nam Nam cũng chào lại theo lễ nghi. "Đây là trách nhiệm và bổn phận của tôi."
Người này cười và bắt tay Hứa Nam Nam, sau đó cẩn thận đặt tài liệu vào trong hộp rồi rời đi.
"Anh Lâm, em cảm thấy ánh mắt anh ta nhìn em quá nóng bỏng." Hứa Nam Nam quay đầu nhìn Lâm Thanh Bách.
Lâm Thanh Bách nắm tay cô nở nụ cười: "Đó là cảm kích, em không biết chuyện em làm quan trọng đến thế nào đâu." Chỉ mỗi những vật tư trao đổi với anh ở phương Bắc thôi là đã không thể dùng từ quan trọng để diễn tả được rồi.
Hứa Nam Nam nhận được bằng khen, cũng là nhận được lời cảm ơn thật lòng chân chính từ mọi người. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy bản thân có thể làm nhiều hơn thế nữa.
Buổi tối cô gửi tin nhắn cho Cổ Lỗ Sĩ.
Lần này vận may khá tốt, Cổ Lỗ Sĩ đang trực tuyến. Nhận được tin nhắn của cô, tưởng là cô giục đòi tài liệu: "Lần này tôi lấy rất nhiều tài liệu nên sẽ cần thêm một chút thời gian để sắp xếp lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận