Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 790

Hứa Linh ở nhà họ Lâm chơi một trận điên cuồng với mấy đứa trẻ vài ngày. Khi nghe tin Lâm Thanh Bách về thì cô ấy lập tức sợ hãi đòi đi miền Nam.
Vì chuyện lúc cô ấy còn làm hồng binh bị Lâm Thanh Bách hù dọa, mà mấy năm nay Hứa Linh vừa thấy mặt Lâm Thanh Bách là như chuột thấy mèo. Cô ấy trời không sợ đất không sợ, chỉ sợ mỗi ông anh rể này.
Hứa Nam Nam cũng nhiều lần khuyên Lâm Thanh Bách không nên đối xử quá nghiêm khắc với Hứa Linh.
Lâm Thanh Bách nói: "Tính tình của nó như vậy nhất định phải sợ một ai đó, nếu không sau này sẽ trở thành người coi trời bằng vung." Mới có mười tuổi đã làm hồng binh, lại còn muốn làm người dẫn đầu, nếu như không sợ một ai thì sau này không phải lật trời luôn à.
Hứa Nam Nam không còn gì để phản bác, Hứa Linh tuy là rất nghe lời cô, nhưng nhiều lúc cũng bằng mặt không bằng lòng. Song khi trước mặt Lâm Thanh Bách thì lại không dám làm càn.
"Anh rể em đâu có ăn thịt người đâu, em ở đây thêm một vài ngày nữa đi. Hay là ngày mai cùng chị hai em đến trường chơi. Trường của bọn họ rất lớn, em đi một vòng dạo xem thử."
Hứa Linh ra sức lắc đầu: "Em không thèm đi đâu, ở đó toàn là sinh viên đại học, mắt của họ cứ ở trên trời ấy. Em thì ngay cả trung học cơ sở vẫn chưa tốt nghiệp, không đi vẫn hơn. Hơn nữa, em tới đó mắc công lại làm phiền chị em hẹn hò nữa."
"Ai hẹn hò?" Hứa Nam Nam hỏi.
Hứa Linh cười hì hì: "Chị ơi, chị nhìn không ra à, chị hai đang có gì đó đó. Em thấy chị ấy lúc nào cũng thất thần. Chị thấy có bao giờ vì chuyện học tập mà chị ấy thất thần đến thế không, chắc là đang yêu rồi. Còn không là đang có người theo đuổi."
Hứa Nam Nam đó giờ cũng biết Hứa Linh rất nhạy bén, mắt cũng rất tinh, chuyện lần trước của Tiểu Mãn và tên Trần Trung Hoa cũng là do Hứa Linh phát hiện sớm nhất, sự thực chứng minh là cô ấy không nói bừa. Lần này không lẽ cũng là thật sao?
Cuối cùng Hứa Linh cũng không ở lại đây lâu, một mặt là vì cô ấy sợ Lâm Thanh Bách. Lâm Thanh Bách về rồi thì cô ấy không được tự do chơi nữa, không phải sẽ buồn chết hay sao. Mặt khác là bây giờ cô ấy cần phải về gấp để kiếm tiền. Bây giờ miền Nam đối với cô ấy giống như là một nơi cất giấu kho báu vậy, đang đợi cô ấy đi đào.
Ngày thứ hai kể từ lúc Hứa Linh đi, Lâm Thanh Bách cũng từ đơn vị trở về. Lần này anh lập được công nên lại được thăng chức, công việc lại bận rộn hơn trước kia.
Buổi tối lúc đi ngủ, Hứa Nam Nam thấy anh có thêm vài cọng tóc bạc. Trong lòng cảm thấy thương anh vô cùng.
Cô nằm sấp rồi cạ đầu lên người Lâm Thanh Bách: "Bây giờ em cũng không còn nhiều thời gian để chăm sóc anh nữa, anh có còn ủng hộ công việc của em không?"
Lâm Thanh Bách đang khoan khoái nhắm mắt lại, vuốt ve lưng của Hứa Nam Nam, nghe xong câu này bỗng cười nói: "Anh đâu phải là đứa trẻ đâu, anh có thể tự lo cho bản thân mình được. Lúc đầu anh cưới em về là mong có thể chăm sóc em cả cuộc đời, nhưng cuối cùng em lại còn cực nhọc hơn anh nữa. Ba đứa con đều tự một tay em chăm sóc nuôi nấng tụi nó, em vất vả rồi."
Trong lòng Hứa Nam Nam cảm thấy ngọt ngào. Cô hôn lên môi anh một cái. "Đúng rồi, lần này Hứa Linh đến có báo cho em một vài thông tin. Hiện tại nhiều người đều đang chú ý đến bên miền Nam. Bên đó sẽ ngày càng phát triển. Hơn nữa còn khiến một số người có tầm nhìn trở nên giàu có. Những người này là người làm giàu từ công việc buôn bán, khi nào khu công nghiệp bên em xây dựng xong, em muốn thu hút một số người có thực lực ở trong nước để đầu tư vào xây dựng các nhà máy. Những cái tốt không thể cứ để cho người ngoài được, không thể lúc nào cũng tìm những nhà đầu tư nước ngoài."
Bạn cần đăng nhập để bình luận