Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 37

Phải biết, lúc này xe vào thành phố cũng không nhiều, hơn nữa cũng không đúng giờ, nhiều lúc đều phải thử vận may. Vì có thể lên xe, bình thường trời chưa sáng đã lên đường. Nếu như không gặp được xe, thì đi vào thành phố cũng được.
Để đánh xe, cũng vì không để những người khác của nhà họ Hứa phát hiện, lúc sao mai vẫn ở trên trời, Hứa Nam Nam đã thức dậy, thuận tiện gọi Hứa Tiểu Mãn dậy.
Hai người mặc quần áo bình thường xong, không dám rửa mặt đã lập tức lên đường.
Trăng sáng vẫn chưa biến mất, sao mai trên bầu trời lấp lánh rực rỡ.
Lần đầu tiên Hứa Nam Nam có hứng thú và rảnh rỗi ngắm bầu trời như vậy.
Lúc ở thế kỷ hai mươi mốt rất khó nhìn thấy bầu trời như vậy. Vì ô nhiễm môi trường, sao trên trời càng ngày càng ít, Hứa Nam Nam cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, đã quên thưởng thức cảnh đẹp của bầu trời đầy sao.
“Chị, chị đang nhìn gì?”
Hứa Tiểu Mãn nắm tay Hứa Nam Nam, có hơi sợ hãi mà nhìn xung quanh đen thui.
Hứa Nam Nam chỉ lên trời: “Nhìn, trăng sáng rất đẹp.”
“Chị, đừng chỉ trăng, sẽ bị cắt lỗ tai.” Hứa Tiểu Mãn vội vàng kéo tay cô, không để cô chỉ trăng: “Phía trên có một người tên Ngô Cương, ông ta có cái rìu, nếu chị chỉ ông ta, ông ta sẽ cắt mất lỗ tai của chúng ta.”
Hứa Nam Nam không ngờ Hứa Tiểu Mãn còn biết chuyện này, cười nói: “Em nghe từ đâu?”
“Bà nói.” Hứa Tiểu Mãn nói.
Hứa Nam Nam kinh ngạc hơn, vậy mà bà cụ lại có lòng tốt kể chuyện cho họ.
Quả nhiên, Hứa Tiểu Mãn nhìn trăng trên trời, sắc mặt mang theo chút hoài niệm: “Nghỉ hè năm trước, đám chị Hồng Hồng trở vè, người cả nhà hóng mát ở bên ngoài. Chị Hồng Hồng chỉ trăng, bà cũng không cho chị ấy chỉ, còn kể cho chị ấy chuyện của Ngô Cương và Hằng Nga. Bà còn nói, chị Hồng Hồng còn đẹp hơn Hằng Nga.”
Hứa Nam Nam đột nhiên không muốn ngắm trăng nữa, tránh làm đứa bé này đau lòng, lấy một túi bánh khô từ trong túi xách: “Ăn chút gì đi, chờ lát nữa còn phải qua núi.”
Với việc Hứa Nam Nam thỉnh thoảng lấy đồ cho cô bé ăn, Hứa Tiểu Mãn đã không thấy kinh ngạc nữa. Cô cảm thấy nhất định là chị giấu ở đâu đó, tránh cho người ta biết sẽ cướp đi. Cô bé không muốn để người ta cướp đồ, còn bị đánh, cho nên cũng không hỏi.
Ăn bánh khô, uống sữa chua, hai người vô cùng thỏa mãn. Cảm thấy lần này đi xa giống như chơi xuân vậy.
Trời càng ngày càng sáng, sau khi hai người đi qua núi, đã có thể thấy đường cái cách đó không xa.
Dọc theo con đường này đi thẳng đến phía Đông, chính là thị trấn. Hứa Nam Nam cũng không muốn làm khổ bản thân, tiết kiệm chút tiền đó. Số tiền này là lộ phí cô dùng bột gạo đổi với Hứa Căn Sinh, mặc dù không nhiều, nhưng đủ cho cô và Tiểu Mãn đi và về. Đương nhiên, nếu như tìm được Hứa Kiến Sinh, cô không định tiêu một đồng tiền.
Hai chị em đi dọc theo đường cái hai mươi phút, mới nghe thấy tiếng ô tô.
Hứa Tiểu Mãn vui mừng kêu: “Chị, là xe, xe ô tô!” Đối với Hứa Tiểu Mãn vốn dĩ chưa ra khỏi thôn mà nói, thấy ô tô còn kích động hơn bọn nhỏ thấy máy bay sau này.
Hứa Tiểu Mãn gọi xe, ô tô dừng lại.
Thấy hai người không lớn lắm, nhân viên bán vé còn cố ý hỏi: “Nhỏ như vậy, vào thành phố làm gì?” Đương nhiên không phải lo hai người đi lạc, mà là lo hai đứa bé lang thang trong thành phố, mang đến ảnh hưởng xấu cho thành phố.
Dù sao mấy năm đói kém, cũng không phải chưa có ai làm như vậy. Còn có người vì cho con mình vào thành phố, cố ý vứt bỏ đứa bé mới sinh ra không bao lâu vào thành phố, trông chờ được người thành phố nhặt về.
Hứa Nam Nam bình tĩnh nói: “Cháu vào thành phố tìm cha, cha cháu làm công nhân ở mỏ.” Nói xong lấy thư giới thiệu của mình ra.
Nhân viên bán vé nhìn thư giới thiệu, lại nhìn hai đứa bé, sắc mặt khá tốt, không giống ăn không được no: “Lớn bốn đồng, nhỏ hai đồng. Đứa nhỏ tự đi ra sau lấy ghế nhỏ ngồi đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận