Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 251

Tốt xấu gì cũng là làm ở bộ phận vật tư, đừng để không bằng nhóm làm tuyên truyền như công đoàn và ủy ban mỏ."
"Ông Tiểu, bọn họ còn quản cả tranh chấp gia đình đấy." Tiểu Trương, người làm lâu năm ở bộ phận vật tư cười nói.
Trưởng ban Tiêu cười trừng mắt nhìn ông ấy: "Đừng để bây giờ nhanh mồm nhanh miệng rồi đến lúc đó quay về không nhìn được mặt người ta đấy, bộ phận vật tư chúng ta sẽ mất mặt hết cả đấy."
Tiểu Trương cười ngượng nghịu.
Vấn đề lương thực lần này thực sự không thể nắm chắc được, nếu bảo bọn họ mua thứ khan hiếm gì thì bọn họ chạy đến thủ đô hoặc Thượng Hải để vơ vét cũng có thể nghĩ ra cách để vét được. Nhưng lương thực bây giờ khan hiếm khắp nơi, cần mua lại nhiều, quá khó.
May mà chuyện này khó với tất cả mọi người, hẳn bộ phận thu mua cũng không đến mức mất mặt đâu nhỉ.
Mọi thứ đã sắp xếp xong, nhiệm vụ cũng đã được tuyên bố. Trưởng ban Tiêu đưa cho mỗi người một giấy chứng nhận của hầm mỏ.
Giấy chứng nhận này tương đương với thẻ căn cước tạm thời, khi đi công tác có thể đi mọi nơi trên cả nước.
Trưởng ban Tiêu vừa đi, mọi người trong bộ phận vật tư đã bắt đầu ầm ĩ.
Tiểu Trương nói: "Nhanh nhanh nhanh, sang nhà ăn xem có phiếu lương thực toàn quốc hay không, đến trễ thể nào cũng bị người khác đổi hết cho mà xem."
Chị Dương dùng kẹp tóc để kẹp lấy phần tóc mái trên trán: "Giờ mới thấy sốt ruột, lúc còn sớm thì không đi, lúc vừa về nhà tôi đã đi một chuyến rồi."
Tiểu Trương nghe vậy, chỉ vào cô nói: "Thông minh." Sau đó lập tức chạy ra bên ngoài.
Lý Vĩ Minh nhìn phiếu của mình, có vẻ đang ưu sầu, suy nghĩ một chút, cũng chạy ra theo.
Mạch suy nghĩ của Hứa Nam Nam có hơi không theo kịp, những người này không vội vã đi sắp xếp lương thực, đi đổi phiếu lương thực toàn quốc gì đó làm gì…
Thầm đặt câu hỏi trong lòng, cô cũng thuận miệng hỏi chị Dương một câu.
Chị Dương sững sờ nhìn cô nói: "Đúng là đứa trẻ mà, chưa từng đi xa phải không. Chị sống ở vùng khác, không lấy phiếu lương thực toàn quốc thì ở bên ngoài em ăn cái gì? Phiếu lương thực của thị trấn Nam Giang chúng ta không thể dùng ở bên ngoài."
Lần này Hứa Nam Nam mới nhớ về chuyện này, phiếu lương thực ở thời đại không giống nhau hết. Mỗi nơi sẽ có phiếu lương thực của riêng nơi đó, chỉ thông dụng ở khu vực đó. Phiếu lương thực toàn quốc mới là loại phiếu có thể dùng ở bất cứ đâu trên cả nước.
Nhưng số lượng phiếu lương thực toàn quốc không nhiều, bình thường đối với những người khác thì không là gì, thứ này đối với những người hay đi xa như bọn họ mới rất quan trọng.
Khó trách lúc cô ở nhà ăn, đầu bếp Đỗ thường xuyên phân loại phiếu lương thực để riêng, nói là chờ đến giai đoạn cuối tháng có người đổi rồi mới đồng ý đưa lên.
Hứa Nam Nam cảm thấy mình cũng nên đi đổi mấy phiếu. Tuy trong Taobao cũng có đồ ăn, nhưng cô vẫn phải ăn chút đồ nóng hổi mới được chứ.
Vừa đi tới cửa nhà ăn, bên trong đã ầm ĩ cả lên. Mọi người đều đang xô đẩy đầu bếp Đỗ để lấy phiếu lương thực.
Thời điểm này không phải giờ cơm, nhà ăn không bận, mấy nhân viên cùng giúp đổi phiếu lương thực. Đổi được một lúc, đầu bếp Đỗ lập tức nói: "Hết rồi hết rồi, tháng này còn chưa hết, chỉ có bấy nhiêu thôi. Không thì mọi người ra bên ngoài tiệm cơm hỏi chút thử xem."
Mọi người hiển nhiên cảm thấy vẫn chưa đủ dùng, ai nấy cũng vội vã chạy ra ngoài.
Đợi mọi người rời đi, đầu bếp Đỗ mới cười với Hứa Nam Nam đang đứng ngoài cửa, nói: "Mau vào đi."
Hứa Nam Nam vội tiến vào, đầu bếp Đỗ thấy những người đó đi hết rồi, mới móc phiếu lương thực từ trong túi quần ra.
Một xấp, đều là phiếu lương thực toàn quốc.
Khuôn mặt Hứa Nam Nam tràn đầy vẻ kinh ngạc. Vừa rồi ở bên ngoài nghe bảo hết rồi, cô còn định không mở miệng đấy.
Đầu bếp Đỗ cười nói: "Biết các cháu có nhiệm vụ, nên giữ lại cho cháu đấy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận