Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 340

Bất kể thế nào, dính đến cũng không tốt.
Hứa Nam Nam cũng biết chuyện sẽ như vậy, nhưng cô không muốn liên lụy người khác. Nếu không phải tội lưu manh, vậy Đổng Vũ bị đánh thành thế này, phải có người chịu trách nhiệm. Hứa Nam Nam thà rằng mình quang minh chính đại tống tên súc vật này vào tù vì tội lưu manh còn hơn là liên lụy đến một người tốt đã giúp đỡ mình.
"Đồng chí, hôm nay anh đã cứu tôi, chuyện này tôi sẽ khắc ghi trong lòng. Anh đi trước đi, tôi sẽ trở lại hầm mỏ tìm người, nhờ họ đưa anh ta đến đồn cảnh sát."
Lâm Thanh Bách đã nghĩ ra cách giải quyết tốt hậu quả, nhưng lá gan cô gái này lại lớn như thế, không sợ bị dính dáng tới chuyện này. Anh lập tức cảm thấy buồn cười, cũng không nói lời nào, trực tiếp nhấc Đổng Vũ lên rồi đi vào trong rừng cây. Hứa Nam Nam muốn đi qua để xem tình hình, nhưng lại sợ rừng cây nhỏ kia nên chỉ có thể chờ ở bên ngoài.
Chẳng bao lâu, người đàn ông đã ra khỏi rừng.
Trên ống quần của anh còn có vết máu.
"Đồng, đồng chí, anh sẽ không làm chết anh ta đấy chứ?"
Lâm Thanh Bách cười cười: "Làm sao có thể. Đánh gãy hai đùi của anh ta, sau này sẽ không lành được nữa. Anh ta lo lắng bị bắn nên cũng sẽ không dám nói gì. Yên tâm đi. Chuyện hôm nay cô cứ coi như không biết, trở về cũng đừng nói với ai."
Đánh gãy hai đùi, đũng quần cũng bị đạp nát, người này coi như đã tàn phế.
Nghĩ đến chuyện này, Hứa Nam Nam không hề cảm thấy có chút áy náy nào mà còn cảm thấy sảng khoái trong rừng. Lúc nãy khi ở trong rừng, cô hận không thể giết chết tên súc vật này. Hận mình không thể là một người đàn ông, không cần bởi vì sức yếu mà bị đàn ông ức hiếp.
"Sao cô lại sợ khóc thế?" Lâm Thanh Bách đẩy xe đạp, thấy cô đang khóc, ngạc nhiên nói. Vừa rồi trông còn rất hung hăng mà, sao lúc này lại còn khóc.
Hứa Nam Nam lau nước mắt: "Tôi vui lắm. Đồng chí, cảm ơn anh vì chuyện này, sau này anh có gì cần thì hãy đến hầm mỏ tìm tôi. Tôi tên là Hứa Nam Nam."
"Hứa Nam Nam?" Lâm Thanh Bách khẽ ngẩn ra. Lại liếc nhìn Hứa Nam Nam một cái, lên xe: "Được rồi, cô mau về đi, nhớ đừng nói cho ai biết." Hai chân đạp một cái, rẽ vào một góc rồi phóng đi.
Đợi người rời đi, Hứa Nam Nam mớ nhớ vẫn chưa hỏi tên của người này.
Khi gần đến nhà, Hứa Nam Nam nhớ tới người cô nhìn thấy lúc cô vừa bị kéo vào rừng cây nhỏ. Cô còn tưởng người đó quay đi gọi người, nhưng cô và người đàn ông kia ở đó lâu như vậy cũng không thấy ai tới.
Cho nên người đó, không gọi người.
Về đến nhà thì cơm đã làm xong.
Bà Vu thấy cô về trễ như vậy, lo lắng không thôi. Cứ luôn ở nhà đợi mãi, thấy cô trở về mới yên tâm: "Sao muộn như vậy mới về?"
"Cháu đến chợ đen mua chút đồ ạ." Hứa Nam Nam lấy thịt thỏ hun khói vừa mua từ Taobao ra.
Chuyện vừa rồi, cô không định nói với hai ông bà. Đổng Vũ kia đã tàn phế, không cần phải tới nhà tìm người ta tính sổ. Đến lúc đó ngược lại sẽ khiến bản thân bị liên lụy. Hơn nữa cô cũng không muốn để cho hai cụ lo lắng vì cô nữa. Chuyện này cô cũng không định nói cho ai biết.
Không chỉ không có ý định nói, mà còn tạo ra bằng chứng không ở đó.
"Bà ơi, đưa chút đến cho nhà chủ nhiệm Khưu đi ạ, lúc trước Lý Kim Hoa đến nhà gây rối, cũng nhờ ông ấy nói giúp."
Chủ nhiệm Khưu chính là chủ nhiệm phân xưởng trong xưởng, căn nhà ông Vu ở trước kia bây giờ đã phân chia cho nhà bọn họ.
Bà Vu lại không thấy tiếc rẻ.
Bà ấy và ông Vu đã lớn tuổi, sau này hai đứa đứa nhỏ còn phải nhờ người ta giúp đỡ, kết được thêm nhiều mối thiện duyên thì luôn sẽ tốt hơn. Thế là cắt một cái chân thỏ, để Hứa Nam Nam tự mình đưa sang. Coi như là qua lại cho quen mặt.
Hứa Nam Nam lập tức dùng giấy bọc lại, đưa đến nhà chủ nhiệm Khưu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận