Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 415

Hứa Hồng dự định cưỡi lừa tìm ngựa, chạy về nhà, chị ta cũng không đi học mà chọn quần áo ngay trong nhà. Quần áo của chị ta luôn nhiều nhất trong nhà. Không có váy liền để mặc, dù trước đó Lý Tĩnh đã mua vải và mời người may hai bộ váy cho chị ta rồi nhưng mặc lên người thử đi thử lại, chị ta vẫn cảm thấy không hài lòng.
Hiện giờ trong nhà cũng không có phiếu vải, may trước cũng không kịp. Hứa Hồng dứt khoát tiện tay chọn một chiếc váy dài màu xanh dương. Bộ này có vẻ mới hơn một chút.
Nghĩ đến việc lúc ấy đi ăn cơm phải có phiếu lương thực, chị ta vội chạy nhanh ra ngoài tìm Lý Tĩnh.
"Bác dâu cả, bác có phiếu lương thực không?"
Lý Tĩnh đang hì hục xát hạt bắp, đây là lương thực mà cô ta nhờ người trên hầm mỏ mua giúp từ phía nông thôn, trộn vào nấu chung với lương thực khô khác cũng có thể gắng gượng được vài bữa ăn.
Nghe Hứa Hồng hỏi như vậy, cô ta nghiêm mặt nói: "Làm gì còn phiếu lương thực, lần trước bị con bé Mai Tử kia cầm đi lấy lòng đàn ông rồi." Không hề nhắc đến việc Hứa Hồng trộm phiếu lương thực.
Cô ta không đề cập đến, tất nhiên Hứa Hồng cũng giả vờ vô tội: "Bác gái, bây giờ cháu cần phiếu lương thực để dùng gấp. Anh Tùng, chính là con trai nhà thủ trưởng đấy, chẳng phải bây giờ anh ấy đang ở hầm mỏ của chúng ta à, cháu muốn mời anh ấy ăn cơm."
"Mời ăn cơm à, được, đến nhà ăn bên kia báo tên bác cả của cháu, sổ lương thực của bác cháu ở bên đấy." Lý Tĩnh hơi xót ruột nhưng vẫn nghĩ cách giúp.
Bây giờ cuộc sống càng ngày càng tệ, giờ đây hy vọng duy nhất của cô ta là Hứa Hồng.
Nếu chuyện của nhỏ Cả thành công thì mấy năm qua của cô ta không uổng phí.
Nghe bảo đến nhà ăn dùng cơm, Hứa Hồng lập tức không đồng ý: "Như vậy sao được chứ, dù là mời Lưu Hồng Quân cháu cũng ngại mời người ta ăn cơm ở nhà ăn, sao có thể để anh Tùng đến nhà ăn được chứ. Ít nhất cũng phải đến tiệm cơm ăn."
"Cái gì, còn muốn đến tiệm cơm à?" Lý Tĩnh trừng to hai mắt: "Trong nhà làm gì có phiếu lương thực."
"Không thể đi mượn chút sao, bác gái, tiếc mồi làm sao câu được cá. Đến một bữa cơm cũng không nỡ, sau này chắc chắn người ta sẽ xem thường chúng ta, còn bàn chuyện kết hôn gì nữa chứ."
Hứa Hồng nói đâu ra đấy.
Nghe thế, Lý Tĩnh ngẫm nghĩ, cũng cảm thấy chuyện này không thể keo kiệt. Khó khăn lắm mới có được một cậu con trai nhà thủ trưởng ở huyện Nam Giang này, nếu không nắm bắt được, sau này sẽ ân hận cả đời. Nếu người ta đã đồng ý ăn cơm với Hồng Hồng, điều này thể hiện rõ là có hy vọng. Cũng không thể làm hỏng chuyện được.
"Được, bác đi mượn."
"Bác gái, còn phiếu thịt nữa." Ăn cơm sao có thể không có thịt.
"Được."
Ngoài cửa, Hứa Linh ngồi xổm dưới đất viết một hai ba bốn, Lý Tĩnh ra khỏi cửa, cô nhóc nhìn bóng lưng của Lý Tĩnh, sau đó chạy thật nhanh đến bộ phận vật tư.
Hứa Nam Nam nghe nói Hứa Linh đến tìm cô, còn ngỡ cô nhóc lại chịu uất ức ở nhà nên bước nhanh ra ngoài, kết quả cô nhóc vẫn mạnh khoẻ lắm. Hơn nữa xem ra vì lý do dạo gần đây ăn no bụng nên tinh thần cũng phấn chấn hơn trước rất nhiều.
"Chị, chị có phiếu lương thực không?" Hứa Linh hỏi nhỏ.
Hứa Nam Nam nói: "Em cần phiếu lương thực làm gì? Đói bụng cứ đến nhà ăn tìm đầu bếp Đỗ."
"Không phải, chị, nếu chị có phiếu lương thực thì mời sinh viên mới đến hầm mỏ của các chị ăn cơm đi, em nghe chị nhỏ Cả nói anh ta là con nhà thủ trưởng." Hứa Linh không biết thủ trưởng là gì, nhưng thông qua cuộc nói chuyện của hai người, cô nhóc cảm thấy đó chắc chắn là một vị quan lớn không tầm thường.
"Em nói Lâm Thanh Tùng à?" Ở hầm mỏ cũng chỉ có mỗi cậu ta là sinh viên mới đến. Còn con nhà thủ trưởng là ý gì nhỉ, chẳng phải là đang nói anh Lâm cũng là con nhà thủ trưởng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận