Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 216

Ngoài hai cậu nhóc đang vô tư ăn ra thì những người khác đều có chút lơ đễnh.
Ăn được nửa chừng, Hứa Kiến Sinh đặt đũa xuống.
"Lần thi này, Hồng Hồng không đỗ."
Trái tim Lý Tĩnh như chìm xuống đáy. Hai mắt Hứa Hồng sáng lên, sau đó cúi đầu ăn cơm tiếp, thế nào cũng không nhìn vào sắc mặt tối sầm của Lý Tĩnh.
Thi trượt, cũng không thể trách chị ta, có bản lĩnh thì đi kiếm giúp chị ta một vị trí công nhân chính thức đi.
Hứa Mai Tử lo lắng nhìn Hứa Kiến Sinh.
Lý Tĩnh cũng có chút căng phẳng: "Còn Mai Tử thì sao?"
"... Được nhận vào học nghề, việc vận hành máy rèn. Con bé có trình độ trung học cơ sở, sau một năm chỉ cần vượt qua kỳ thi kỹ thuật là có thể chuyển chính thức được. Mỗi tháng có thể nhận được hai mươi đồng cộng với mười lăm cân lương thực mỗi tháng."
"Học việc?" Lý Tĩnh thất vọng nhìn Hứa Mai Tử.
Nhưng khi nghe thấy hai mươi đồng và mười lăm cân lương thực, mắt cô ta trở nên nóng bỏng hơn.
Hứa Mai Tử ngạc nhiên: "Không thi đỗ công nhân chính thức sao ạ, vậy chắc chắn là cháu học vẫn chưa đủ. Thế cháu vẫn phải chăm chỉ đi học tiếp thôi ạ, sau này thi đại học, được bố trí việc làm tốt, sau này làm nở mặt nở mày cho bác trai bác gái."
Lý Tĩnh không đồng ý, nói: "Mai Tử, công nhân học việc thế này cũng không có gì là không tốt. Nếu cháu học chăm chỉ, sau một năm không phải sẽ được chuyển chính thức rồi sao? Đến lúc đó cũng giống công nhân chính thức đó thôi. Cũng chỉ một năm mà thôi. Cháu thi đại học cần thời gian bao lâu? Cháu tự tính xem. Đi học việc không phải tốt hơn sao?"
"Bác gái, đó là một vị trí kỹ thuật, cháu không biết..."
Nữ công nhân kỹ thuật, suốt ngày dầm mình trong hầm mỏ, mặt mũi còn sẽ đen nhẻm hết cả đi.
Hứa Mai Tử lúc này mới cảm thấy hơi hối hận, đáng ra chị ta không nên tham lam cơ hội tốt mà chạy đi thi. Giờ thì hay rồi, cái nên thi đỗ thì chẳng đỗ, giờ lại đỗ cái không nên đỗ, đỗ cái nửa vời.
"Bác gái à, cháu..."
Mai Tử còn muốn nói thêm, Hứa Kiến Sinh lắc đầu: "Mai Tử, bác cũng nghĩ cháu nên đi. Bác nghe nói vì lần này hầm mỏ tuyển nhiều người, nên mấy năm nữa sẽ không tuyển nữa. Sau này cho dù cháu muốn thi cũng không có cơ hội nữa đâu."
Hứa Hồng ngồi bên cạnh đang húp cháo, trong lòng vui mừng khôn xiết. Đáng đời, cho mày ra nơi đầu sóng.
Lý Tĩnh nhìn Hứa Mai Tử, nói: "Mai Tử, nếu cháu không thể quyết định được, ngày mai bác sẽ về quê một chuyến, nói chuyện này với cha mẹ và bà của cháu để bọn họ quyết định."
Hứa Long thấy Lý Tĩnh và Hứa Kiến Sinh đều bảo Hứa Mai Tử đi, cậu bé cũng nắm lấy cánh tay Hứa Mai Tử: "Chị, chị đi đi, không phải mẹ đã nói chúng ta phải nghe lời bác trai và bác gái sao. Sao chị lại không nghe?"
Hứa Mai Tử nắm lấy mép áo, môi run run vài cái, sau đó gật đầu: "Dạ, cháu đi."
Viên đá trong lòng Lý Tĩnh có thể coi như đặt xuống được rồi. Cô ta vui vẻ nói: "Ngày mai bác sẽ cắt nửa cân thịt về, chúng ta ăn bữa cho ngon để ăn mừng nhé."
Vì Hứa Nam Nam là công nhân thời vụ trong hầm mỏ nên thủ tục nhận việc đơn giản hơn rất nhiều. Tuy nhiên, hộ khẩu của cô ở nông thôn, phải nhanh chóng chuyển qua đây, nếu không tháng đầu tiên sẽ không thể phát lương thực được.
Vào ngày đầu tiên Hứa Nam Nam đến báo cáo với ủy ban mỏ, cô được cho nghỉ hai ngày để cho cô về quê chuyển hộ khẩu.
Hứa Nam Nam trở về thôn họ Hứa, nhưng không vào thôn, việc đầu tiên là đi tìm Hạ Thu Sinh.
"Thầy Hạ, cháu đỗ rồi."
Chạy đến nơi nuôi trồng nhìn thấy Hạ Thu Sinh, cô vui vẻ hét lên.
Vì đang là buổi trưa, Hạ Thu Sinh đang ăn cơm, thấy cô đến, ông ấy bỏ bát đũa xuống rồi đứng dậy. "Cháu được nhận làm chính thức ở hầm mỏ rồi à?"
"Dạ, lần này trở về là để chuyển hộ khẩu. Ông Hạ, cháu không làm ông mất mặt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận