Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 249

Trước kia bộ phận vật tư chỉ phải mua một số linh kiện, máy móc cần dùng cho hầm mỏ, và những vật dụng phòng hộ cho công nhân, cùng lắm là mua chút cá thịt cho nhà ăn. Nào có lúc nào phải mua số lượng lớn lương thực như vậy chứ?
Muốn chống chọi qua thời gian này thì tối thiểu cũng cần phải có chừng một trăm ngàn cân lương thực.
Cũng may là ủy ban mỏ còn chút lương tâm, không giao nhiệm vụ tử thần này cho bọn họ. Toàn bộ bộ phận vật tư chia đều ba mươi ngàn cân lương thực, bộ phận vật tư có sáu người, một người mấy ngàn cân lương thực, đến phiên Hứa Nam Nam chỉ chia một ngàn cân lương. Coi như là chiếu cố đến việc cô là người mới.
"Dùng gì để đổi lương thực đây nhỉ?"
Hứa Nam Nam nhìn danh sách nhiệm vụ của mình, nghi hoặc. Không thể cứ tay không bắt sói được chứ nhỉ.
"Tiền mặt, phiếu công nghiệp, phiếu lương thực, cái gì có thể yêu cầu đều có nói ra, song phải hoàn thành nhiệm vụ." Trưởng ban Tiêu nhìn mọi người: "Bây giờ có yêu cầu gì mau mau nói, đừng để quay về không hoàn thành được nhiệm vụ, cớ gì cũng không lôi ra được đâu."
Lúc nói lời này thì mọi người đã bắt đầu đưa ra yêu cầu.
Hứa Nam Nam ngồi ở một bên, cúi đầu tỏ vẻ trầm tư, sau đó bước vào cửa hàng Taobao của mình.
Sau khi tìm kiếm, thực sự có bán lương thực có vỏ, lúa mạch, đậu, hạt kê... Cũng có thể tìm được lương thực thô và lương thực tinh chế.
Xem từ giá cả thấp nhất, chất lượng kém chút thì giá cả rất rẻ, mấy hào một cân cũng có.
Nhiệm vụ này không khó.
Hứa Nam Nam yên tâm bước ra khỏi cửa hàng Taobao của mình, suy xét mình nên phải triển khai hoạt động như thế nào.
Lương thực của bộ phận vật tư chắc chắn không thành vấn đề, nhưng cô cũng không thể lấy tiền trong cửa hàng Taobao của mình để cấp lại mà.
Nhìn thấy một đống phiếu công nghiệp ở trên bàn, mắt Hứa Nam Nam sáng lên, cô giơ tay lên: "Tôi có thể đổi phiếu lương thực thành phiếu công nghiệp không?"
Nghe cô nói vậy, mọi người đều nhìn cô, cảm thấy yêu cầu này của cô có phần không đáng tin cậy. Cô đi thu mua lương thực, không lấy phiếu lương thực mà lấy phiếu công nghiệp thì có ích gì?
Hứa Nam Nam cũng không giấu giếm chuyện gì, nếu lúc này không nói rõ, lúc về mình lại thật sự hoàn thành được nhiệm vụ thì mọi người sẽ trách mình không nhắc nhở mọi người sớm hơn mất: "Trước kia tôi sống ở nông thôn, nông dân có lương thực, bọn họ luôn không ăn, bây giờ chắc chắn vẫn còn tồn lại. Chúng ta đi thu mua lương thực lấy thứ khác cũng vô ích, phải lấy những thứ mà bọn họ cần. Tôi suy xét thấy nên lấy chút vật phẩm công nghiệp hiếm để đổi với bọn, hiệu quả hẳn sẽ cao hơn.”
Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn trưởng ban Tiêu.
Chuyện này bọn họ thực sự không chắc được. Trên thực tế, điều bọn họ nghĩ chính là đến chợ đen để xem xét tình hình, nhưng lương thực ở chợ đen hình như rất đắt.
Nếu thực sự giống như những gì đồng chí Hứa Nam Nam nói, vậy tìm đồng chí nông dân để thu mua lương thực lại là ý khá là ổn.
Trưởng ban Tiêu dẫu sao cũng là người đi từ nam chí bắc, cũng nghĩ đây cũng cách có thể xem là cách tốt. Nhưng thu mua lương thực có lẽ vẫn sẽ có chút khó khăn. Vì dù sao lương thực của các đồng chí nông dân không đủ ăn.
Nhưng cuối cùng ông vẫn dành ra sự ủng hộ đối với yêu cầu này của Hứa Nam Nam: "Có thể lấy phiếu công nghiệp."
Một số người khác rục rịch.
"Tôi thấy cách của đồng chí Hứa Nam Nam rất tốt. Tôi cũng lấy thêm chút phiếu công nghiệp." Một nam thanh niên cán sự giơ tay nói. Người này có vóc dáng trung bình, trông vô cùng trung hậu, các mối quan hệ hình như cũng không tồi. Anh ta vừa phát biểu thì những cán sự khác cũng nói: "Vậy bọn tôi cũng lấy thêm chút phiếu công nghiệp."
"E rằng không đủ phiếu công nghiệp, chúng ta phải đến ủy ban mỏ để đổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận