Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 377

Ông ta nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tôi nói cậu hoảng loạn cái gì, trong đơn vị thiếu nữ đồng chí sao? Tiểu Châu ở phòng hồ sơ kìa, người ta không phải thường đến tìm cậu sao, tôi thấy rất được đấy."
Quan trọng là ở cùng một đơn vị, sau khi kết hôn, cũng dễ chia nhà tân hôn. Cảnh sát Ngô thấy ông ta phải chỉ bảo cho chàng trai trẻ này đôi chút.
Cảnh sát Tôn cau mày nói: "Tôi với cô ấy không có gì." Dáng người của cô gái ấy còn vạm vỡ hơn cả anh ta...
"Vậy thì vẫn còn những đồng chí khác, cậu nên để ý nhiều hơn đi, tìm người ở gần, không nhất thiết phải tìm người ở xa."
"Anh không hiểu." Cảnh sát Tôn cảm thấy cảnh sát Ngô không thể nào hiểu được tâm trạng của anh ta. Đồng chí Vu Nam Nam có ngoại hình khiến người khác yêu thích, khi cười còn hiện lên hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, đôi mắt thì như thể biết nói chuyện vậy.
Đồng chí Vu Nam Nam có đôi mắt biết nói ấy ngay lúc này, đang mở to miệng ăn cơm, định bụng sớm rời khỏi nơi thị phi này.
Lâm Thanh Bách nhìn thấu tâm tư của cô, vừa ăn cơm mặt vừa nở nụ cười, nhưng cũng không nói chuyện với cô.
Rất nhanh thức ăn trên bàn đã được ăn sạch sẽ. Hứa Nam Nam xoa xoa bụng, có vẻ đa số đều đã bị cô ăn sạch. Mời cơm khách thế này thì có chút không thể nào nói nổi. Cô cười một cách ngượng nghịu.
Lâm Thanh Bách nói: "Cô ăn no chưa."
Hứa Nam Nam gật đầu, ăn nhiều như vậy, no sình bụng luôn rồi.
"Vậy đi thôi." Lâm Thanh Bách đứng dậy.
Hứa Nam Nam cũng vội đeo túi xách vào rồi đứng dậy. Cô cố ý đi phía sau Lâm Thanh Bách, muốn để Lâm Thanh Bách che chắn cho mình.
Lâm Thanh Bách cũng thuận theo, nhưng đại sảnh của nhà hàng này thật sự không được lớn cho lắm. Cảnh sát Ngô thấy Lâm Thanh Bách sắp đi, nên vẫy tay chào: "Bộ trưởng Lâm ăn xong rồi à."
Cảnh sát Tôn cũng ngước đầu lên định chào hỏi Lâm Thanh Bách, thì nhìn thấy nửa hình bóng ở bên cạnh anh, anh ta sững sờ.
Lâm Thanh Bách nheo mắt nhìn anh ta, cười nói: "Đúng lúc chuẩn bị đi đây."
Cảm thấy góc áo bị ai đó kéo một cái, Lâm Thanh Bách ho một cái: "Chúng tôi đi trước nhé."
Đợi hai người đi rồi, cảnh sát Tôn vẫn còn sững sờ vẫn chưa kịp phản ứng.
Vừa rồi đó có phải đồng chí Vu Nam Nam không? Sao cô ấy lại ăn cơm cùng bộ trưởng Lâm.
Ra đến ngoài, Lâm Thanh Bách cười nhìn góc áo đang bị người khác kéo của mình.
Hứa Nam Nam không phát hiện ra ánh mắt của anh, thoải mái buông góc ánh ra, nhỏ giọng nói: "Mỗi ngày anh ta đều đến đợi tôi, hôm nay tôi còn cố ý rời đi sớm hơn. Không ngờ vẫn gặp phải." Ít nhiều cũng có chút lúng túng.
Lâm Thanh Bách cảm thấy mình dường như làm có hơi quá đáng, khiến cô gái trẻ này sợ đến thế này, chuyện cũng không phải như vậy. Cũng không thể để sau này mỗi lần cô gặp cảnh sát Tôn cứ giống như chuột gặp mèo thế được.
Gan bé thế này thì không ổn. Vẫn là nên giống như lần gặp đầu tiên, hung hăng một chút, mới không bị người khác bắt nạt.
Anh nói: "Thực ra cho dù nhìn thấy cũng chẳng sao, vụ án đó đã giải quyết gần xong rồi. Khi nào tôi sẽ nói với cậu ta một tiếng, không để cậu ta bám lấy cô nữa, chuyện này chắc sẽ không sao đâu. Không phải tất cả cảnh sát đều như vậy, sau này cô không cần lo lắng nữa."
"Anh đi có được không, liệu có đắc tội người ta không." Hứa Nam Nam lo lắng nói. Cái gọi là không nên can dự quá nhiều chuyện của người khác. Đạo lí này cô cũng hiểu. Bộ vũ trang nhúng tay vào cục cảnh sát, liệu có khiến mọi người cảm thấy anh ta có gì đó không. Trong tiểu thuyết không phải đều viết như vậy sao?
Lâm Thanh Bách cười: "Sao có thể, tôi và mấy người cục trưởng Cao sống cùng một tầng, quan hệ cũng không tồi."
Hứa Nam Nam biết, đây là thứ gọi là dựa vào quan hệ, đi cửa sau.
Không cần biết đi lối nào, có thể giải quyết việc này là tốt nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận