Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 534

Lâm Thanh Bách nghiêm túc gật đầu: "Có thể lắm."
Hứa Nam Nam vẫn thấy không tin, người có thể giúp ông bà Vu chỉ vì một bức thư của ông Vu thì hẳn sẽ không vô lý lắm đâu.
Cả hai đi dạo qua lại quanh khu nhà cho đến khi quen thuộc với cảnh vật xung quanh thì mới đi về nhà.
Hứa Nam Nam vừa đi vừa thở dài, không chừng có thể thu gom được chút gì ở trạm thu hồi đồ phế thải ở thủ đô. Nhưng cô chỉ nghĩ thế thôi chứ không dám làm gì ở nơi này. Nơi này người tài giỏi xuất hiện lớp lớp, có thể sẽ bị người khác nhìn ra điều gì mất.
Về đến nhà, chú Lý và thím Lý cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Hứa Nam Nam thì mắt sáng lên, như muốn nói chuyện với cô.
Nhưng Hứa Nam Nam không có tình cảm gì với bọn họ cả, cộng thêm vấn đề ngăn cách với Lý Tĩnh, cho nên cô cũng không muốn tiếp xúc nhiều với hai cụ. Chỉ nhìn nhau một cái, chào hỏi xong thì cô đi theo sau Lâm Thanh Bách.
Nhìn thấy Lý Uyển đang nấu ăn trong bếp, cô lại lễ phép gọi vào: "Dì à, để cháu giúp dì nấu cơm ạ."
"Không cần đâu, nào có chuyện để khách khứa làm chứ." Lý Uyển ở trong phòng bếp nói vọng ra với giọng cứng rắn. Hứa Nam Nam nghe được câu nói như mong muốn, cô cúi đầu tỏ vẻ tủi thân, đi theo Lâm Thanh Bách lên lầu.
Buổi tối Lâm Trường Chinh không có ở nhà, bảo là tuyết rơi, phải đi xem binh sĩ. Lúc ăn cơm cũng chỉ còn lại bốn người bọn họ, chú Lý và thím Lý vẫn về phòng ăn cơm như trước.
Hứa Nam Nam không thấy Tôn Hỉ Mai, cho rằng buổi tối cô ta sẽ không đến. Kết quả là buổi tối vừa tới giờ ăn cơm là người ta chạy đến, còn mang cho nhà họ Lâm nửa con vịt quay. Nói là anh trai cô ta mang từ bên ngoài về, đưa xong thì thoải mái ngồi xuống bàn ăn cơm. Vừa ngồi xuống thì nhìn Lâm Thanh Bách nói: "Anh trai em nói hiếm khi anh Thanh Bách quay về được một lần, đang định mời anh Thanh Bách ra ngoài đi chơi đấy ạ. Em nói anh mới về nên chắc đang mệt. Bảo anh ấy qua vài hôm đã rồi hẵng hẹn lại."
"Cháu đúng là hiểu chuyện, biết quan tâm người khác." Lý Uyển cười dịu dàng.
Hứa Nam Nam nhìn thấy nụ cười của Lý Uyển là da gà nổi hết cả lên. Cô dứt khoát vùi đầu ăn, về phần vịt quay thì cô không hề động đũa cái nào. Cô không ăn, Lâm Thanh Bách cũng không ăn. Thế là món vịt quay bị một mình Lâm Thanh Tùng ăn sạch bách. "Anh trai chị kiếm ở đâu thế, lần sau cùng kiếm một con cho tôi với, ăn được lắm."
Tôn Hỉ Mai nhìn dầu mỡ dính trên tay cậu ta một cách nhức nhối, cô ta ăn một ngụm cơm đáp: "Lát về tôi sẽ hỏi."
Sau bữa cơm, Lâm Thanh Tùng là người ăn vui vẻ nhất, Hứa Nam Nam cũng ăn no, cô xoa xoa bụng muốn đi ngủ. Mấy ngày nay tuy ở trên xe có người chăm sóc, nhưng vẫn không thoải mái bằng ngủ trên giường được.
Lâm Thanh Bách nói: "Em đi nghỉ ngơi trước đi. Ngày mai còn phải dậy sớm nữa."
Hứa Nam Nam gật đầu rồi đi theo lên lầu, Lý Uyển thấy hai người định lên lầu thì vội nói: "Phòng trong nhà không đủ, buổi chiều có một chiếc giường đơn được đưa đến đây. Dì thấy hay là đặt ở dưới cầu thang, ở đó cũng ấm áp lắm."
Lâm Thanh Bách quay đầu nhìn bà ta, ánh mắt âm u, nhìn đến mức làm Lý Uyển thấy hơi chột dạ.
Lâm Thanh Tùng vội vàng nói: "Để em nhường phòng cho. Sao có thể để đồng chí nữ ngủ trong thang gác được chứ."
Lý Uyển cười nói: "Trước kia khách khứa đến nhà cũng toàn sắp xếp vậy mà."
Tôn Hỉ Mai thấy sắc mặt mấy người không ổn lắm, cô ta dàn xếp: "Hay là để đồng chí Nam Nam đến nhà bọn cháu ở đi ạ. Dù sao cũng không phải người ngoài."
Lâm Thanh Bách thu hồi ánh mắt, không nói lời nào kéo Từ Nam Nam lên lầu.
Lý Uyển hít vài hơi, không dám lại nói nữa, chỉ bất mãn nói: "Còn chưa kết hôn, sao có thể ngủ cùng chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận