Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 734

"Cậu đi làm việc đi, tôi không sao. Gì nhỉ, nếu cậu cần cái gì cứ việc nói với tôi, dù sao cũng đừng khách sáo."
Lời này không hề là lời khách sáo, là một trăm hai chục ngàn phần thật lòng.
Cổ Lỗ Sĩ gửi một câu: "Được, cảm ơn cô."
Lại còn cảm ơn... Rốt cuộc là ai cứu ai vậy chứ.
Hứa Nam Nam than thở. Người bạn khác thời gian và không gian này, thật sự là một người tốt.
Cũng không tiện làm lỡ thời gian của Cổ Lỗ Sĩ nữa, Hứa Nam Nam không trả lời lai, cô đăng xuất luôn. Đang lúc muốn thoát ra ngoài cửa hàng Taobao thì thấy cái rương bên trong cửa hàng.
Đây là thứ hôm đó lúc chạy trốn từ chỗ đặc vụ cô thuận tay cầm đi, không biết bên trong là thứ gì. Đợi đến khi về đến Nam Giang rồi nhất định phải lấy ra xem thử.
Thoát khỏi cửa hàng Taobao, Hứa Nam Nam mở mắt ra, xe đúng lúc vừa vào thị trấn Nam Giang.
Lâm Thanh Bách thấy cô tỉnh, cười nói: "Anh còn đang chuẩn bị đánh thức em đây. Thấy em ngủ ngon như vậy cũng không nỡ gọi."
Hứa Nam Nam nhìn ra ngoài cửa sổ: "Vẫn là trở về mới tốt, trong lòng cũng thấy yên tâm. Đúng rồi, chuyện lần này của em ầm ĩ như này, sau này ở Nam Giang có khi nào không tiện nữa không?"
"Không đâu, giúp em xin nghỉ ở hầm mỏ rồi, kể cả ở nhà anh cũng chỉ nói là em đi tỉnh lỵ làm việc. Rồi cũng chỉ là mượn cớ là đi bắt đặc vụ, không ai biết chuyện của em cả."
Hứa Nam Nam thở phào nhẹ nhõm.
Về đến nhà, ông bà nội quả nhiên cái gì cũng không biết, cho là cô đi tỉnh lỵ làm việc. Còn quan tâm cô ở tỉnh lỵ mấy ngày nay có tốt không, nói là nên kết hôn đã rồi mới đi làm việc tiếp, chuyện gì cũng không so được ngày cưới.
Hơn nữa mấy ngày nay Nam Giang còn ầm ĩ khiến lòng người hoang mang, họ lo Hứa Nam Nam ở bên ngoài không an toàn.
Từ trước đến giờ Lâm Thanh Bách đều giữ hình tượng chính trực, vài ba lời đã khiến ông bà Vu không hoài nghi gì nữa. Thay vào đó, ba người họ còn bắt đầu chọn ngày mới để kết hôn.
Bà Vu thì nghĩ phải chọn một ngày lành tháng tốt, nhưng Lâm Thanh Bách thì lại có chút không đợi được nữa rồi.
Ông Vu ho khan: "Vậy thì chọn một ngày gần gần chút đi, giờ chúng ta cũng không chú trọng những thứ này. Hai cháu sống tốt là được."
Lâm Thanh Bách bình thường hay đánh cờ nói chuyện phiếm với ông Vu, lúc này cuối cùng coi như là đã có được tác dụng.
Hai đồng chí nam trong nhà đều đã nói vậy rồi, bà Vu cũng không tiện nói gì nữa, chọn ngày mai lĩnh giấy chứng nhận, ngày mốt mời rượu.
Bàn bạc thời gian xong rồi, ông bà Vu lại ra ngoài thông báo cho hàng xóm láng giềng. Hứa Nam Nam nói một tiếng với Tiểu Mãn rồi kéo Lâm Thanh Bách đến bệnh viện thăm Chu Phương. Nói tới thì lần này Chu Phương còn là bị cô làm liên lụy, thân thể chị ấy đang yên lành mà bị đặc vụ làm cho phải triền miên trên giường bệnh. Phải là một người thân thể kém và tính tình yếu đuối thì bây giờ còn không biết ra sao nữa.
Quả nhiên, cơ thể Chu Phương đã tốt hơn nhiều. Chỉ là mấy ngày nay lo lắng sợ hãi, cho rằng Hứa Nam Nam xảy ra chuyện lớn không về được nên trạng thái tinh thần không được tốt. Bây giờ nhìn bây giờ Hứa Nam Nam rồi, tinh thần thoáng cái đã ổn định lại.
Đi ra phòng bệnh, Hứa Nam Nam nói: "Sau này em phải bồi thường cho chị ấy."
Rõ ràng là chị ấy bị cô làm liên lụy, nhưng cô không thể nói rõ chân tướng với Chu Phương. Ngược lại Chu Phương còn cảm thấy thiếu nợ cô.
Lâm Thanh Bách cười nói: "Anh giúp em trả."
Ngày hôm sau, sáng sớm hai người đã đi lĩnh giấy chứng nhận.
Hứa Nam Nam vẫn có chút coi trọng chuyện, dự định đi xếp hàng thật sớm, lần đầu lĩnh chứng. Cô cảm thấy chuyện này khá có ý nghĩa.
Lúc đi từ bên trong ra, Hứa Nam Nam nhìn giấy chứng nhận kết hôn, cứ thấy mới lạ nhìn mãi.
Không giống như bìa đỏ mà cô vẫn nghĩ, hình thức giống như bằng khen vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận