Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 816

Bọn họ vô cùng mong chờ mẹ chồng sinh được con gái, như vậy thì các cô muốn sinh con trai hay con gái đều được hết.
Để chăm sóc mẹ chồng và em chồng tương lai chu đáo, vợ của Nhị Bảo dứt khoát xin nghỉ làm, cùng bảo mẫu ở nhà chăm sóc mẹ chồng đang mang bầu.
Trước khi thai đạp, cả nhà đều cho rằng đứa bé trong bụng Hứa Nam Nam chắc chắn là con gái.
Ước muốn của bà đã thành hiện thực, có lẽ đây là món quà dành cho bà sau khi bà đã cống hiến nhiều năm cho tổ quốc. Vì vậy, ngày nào Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo cũng gọi em gái này em gái nọ. Mọi người đều nghĩ đứa bé trong bụng bà là một cô em gái nhỏ thông minh và dễ thương.
Vợ Đại Bảo và vợ Nhị Bảo cũng gọi đứa bé trong bụng bà là cô em chồng. Hứa Nam Nam vui vẻ cười không khép được miệng, bà nghĩ vì cô con gái nhỏ này, dù bị người ta nói là cao tuổi còn sinh con cũng thấy đáng giá.
Sau khi thai động, cả nhà đều trầm mặc.
Thực tế thì với khoa học kỹ thuật hiện nay, việc xác định xem là con trai hay con gái từ khi mang thai là điều quá dễ dàng. Chỉ là từ trước đến giờ, nhà họ Lâm không có ai chịu làm chuyện như vậy. Không biết thì vẫn mang chút hy vọng, không phải sao?
Nhưng hiển nhiên, bây giờ chưa cần đến khoa học kỹ thuật hiện đại, bọn họ đã biết đứa bé trong bụng bà là trai hay gái rồi.
Nhìn đứa bé có sức đấm đá trong bụng mẹ cả ngày thế kia, không cần nói cũng biết đây là một thằng nhóc.
Đối với chuyện này, Hứa Nam Nam vẫn kiên trì đứa bé chắc chắn là con gái. Bởi vì con gái cũng có thể năng động được như vậy. Nói ví dụ như lúc bà mang bầu Tam Bảo kìa, đứa bé rất ngoan, cuối cùng không phải là thằng nhóc thối sao?
Vợ Đại Bảo và vợ Nhị Bảo đều bày tỏ yên lặng về chuyện này, sau đó bắt đầu ngấm ngầm cầu trời khấn phật, phù hộ cho mình sau này có thể sinh con gái. Không còn cách nào, bọn họ đã không còn trông cậy vào mẹ chồng được nữa... Các cô không dám tưởng tượng, nếu như các cô cũng đều đẻ ra con trai, mẹ chồng có thể chịu được đả kích này hay không.
Mười tháng mang thai, Hứa Nam Nam lại vào phòng sinh sau nhiều năm.
Lâm Thanh Bách không muốn kinh động đến người khác, nhưng ở bệnh viện lại gặp một số người quen. Vì vậy tin tức người phụ nữ thép của nhà họ Lâm có thai được truyền ra. À, giờ phải nói là, bà đã sắp sinh rồi.
Sau khi Hứa Nam Nam vào phòng sinh, có rất nhiều người đến đứng chờ ngoài cửa phòng như người nhà sản phụ.
"Mẹ con đều bình an, là một bé trai kháu khỉnh, trông trắng trẻo lắm." Y tá trưởng ôm đứa bé đi ra mỉm cười chúc mừng.
Lâm Thanh Bách cùng với các con trai và con dâu nghe thấy vậy, đều chạy đến xem, thậm chí còn mở khăn ra kiểm tra vị trí giữa hai chân đứa bé.
Những người khác còn cho là bọn họ trọng nam khinh nữ, vội chạy ra chúc mừng.
"Chúc mừng nhà anh có quý tử, anh chị có người nối nghiệp rồi."
"Đứa bé kháu khỉnh thật."
"Nhà anh có phúc thật, đẻ bốn đứa con trai liên tiếp."
Người nhà họ Lâm đều yên lặng.
Khi Hứa Nam Nam tỉnh lại, câu nói đầu tiên là: "Mau mau ôm con gái đến cho em xem nào."
Bầu không khí trong phòng có chút lúng túng, con dâu Nhị Bảo không nhịn được, thận trọng nói: "Mẹ, là chú nhỏ."
"Nói dối, tôi nghe bác sĩ nói đứa bé trắng mập mới ngất đi, chắc chắn là con gái."
Vợ Nhị Bảo nói: "Là thật, con thấy có trái ớt nhỏ mà."
Đã là người nhà họ Lâm, cho dù không phải con gái thì thằng Tư cũng là hòn ngọc quý trên tay cả nhà họ Lâm. Đúng vậy, là hòn ngọc, cậu bé được nuôi nấng yêu chiều như con gái. Để tỏ lòng yêu thương của mình với đứa bé, Hứa Nam Nam đặt tên đứa bé là Tiểu Bảo.
Nhưng Nhị Bảo nhân lúc không có ai cũng nói với vợ mình, mẹ lo lắng nếu gọi là Tứ Bảo, thì sẽ còn có thêm Ngũ Bảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận