Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 81

“Sao các cháu lại tới?”
“Chúng cháu nghe nói ông bị bệnh.” Hứa Nam Nam đặt nến và vật trong tay lên bàn, là cháo mà cô vừa dùng bình nước để nấu ở trên núi: “Cháu nấu chút cháo cho ông, ông ăn một chút đi.”
Hạ Thu Sinh ngồi tựa trên giường, hơi mở mắt nhìn cô: “Khụ khụ, không ngờ lại có người tới thăm ông, ông cho rằng mình chết ở đây cũng không có ai biết.”
Trong giọng nói mang theo chút chế giễu.
“Ông à, ông sẽ không chết đâu, trước đây cháu bị bệnh cũng không chết.” Hứa Tiểu Mãn vội vàng nói, cô bé sợ nhất người ta nói chữ này. Trước đây lúc cô bé bị bệnh, bà thường xuyên nói cô bé sẽ chết.
Hạ Thu Sinh mỉm cười: “Thật ra có lúc chết còn tốt hơn là sống.” Nếu như lúc đó ông ấy dũng cảm một chút, chết sớm một chút, có lẽ cũng sẽ không phải chịu những hành hạ về sau.
“Nhưng cháu cảm thấy thà sống còn hơn chết.” Hứa Nam Nam nghe ra Hạ Thu Sinh đang không muốn sống lắm, lập tức kiên định nói: “Ông Hạ, bây giờ cháu và Tiểu Mãn đã ra khỏi nhà rồi.”
“Hửm?” Hạ Thu Sinh nhìn cô, hình như hơi kinh ngạc, hoặc là không hiểu tại sao cô đột nhiên nói sang chuyện khác.
Hứa Nam Nam than thở: “Ông Hạ cũng biết người nhà cháu đối xử với cháu thế nào. Theo lý mà nói, tương lai cháu và Tiểu Mãn cũng không có hy vọng gì, nhưng cháu không cam chịu. Trời cao để cháu gặp phải người nhà như vậy, cháu không có lựa chọn khác, nhưng cháu luôn có thể cố gắng để mình sống tốt hơn. Ông Hạ, chẳng lẽ ông cứ cam chịu như vậy? Ông là một phần tử trí thức cấp cao, là người có văn hóa, hiểu biết nhiều hơn chúng cháu, chắc chắn có cách để bản thân sống tốt hơn chúng cháu. Có lẽ bây giờ khổ sở, nhưng ai biết được tương lai.”
Cô biết vào thời kỳ vận động sau này, có lẽ cuộc sống của Hạ Thu Sinh sẽ khổ sở hơn, nhưng trước khi ngày đó chưa tới, ai biết được sẽ có thay đổi gì.
Hạ Thu Sinh yên lặng không nói.
Hứa Nam Nam cảm thấy đề tài này hơi nặng nề, bèn bưng bát đặt vào tay ông ấy: “Ông ăn chút cháo nóng đi, cơ thể sẽ thoải mái hơn. Chờ ông khỏe lại, tâm trạng cũng sẽ khá hơn.”
Hứa Tiểu Mãn gật đầu: “Đúng, ăn cơm no, tâm trạng sẽ rất tốt.”
Hạ Thu Sinh bưng bát, lúc lâu vẫn chưa ăn. Trong ánh nến mờ mịt, Hứa Nam Nam thoáng thấy khóe mắt của ông ấy ngấn nước mắt.
Hứa Nam Nam và Hứa Tiểu Mãn cũng không ở lại lâu, thấy Hạ Thu Sinh bắt đầu ăn thì mới cùng nhau rời đi.
Hạ Thu Sinh ăn mấy ngụm cháo, không biết là vì tâm trạng hay là bát cháo này thật sự có tác dụng, lại cảm thấy cơ thể lạnh lẽo bắt đầu trở nên ấm áp. Đã bao lâu rồi, bản thân cũng quên mất, sau khi trải qua chuyện đó, tình người nóng lạnh dễ thay đổi, ngay cả người thân nhất đều rời bỏ ông ấy mà đi, lại vẫn có người cho ông ấy một chút ấm áp.
Hứa Nam Nam cũng không biết một bát cháo của mình có thể có hiệu quả lớn như vậy, trên đường trở về, Hứa Tiểu Mãn hỏi cô: “Ông Hạ vẫn sống chật vật sao?”
“... Chị không biết.” Hứa Nam Nam cảm thấy nhất định sẽ chật vật, nhưng mà cô cũng không thể góp sức.
Đến thăm Hạ Thu Sinh, cũng là vì không muốn thấy ông ấy lẻ loi nằm trên giường chịu sự hành hạ của bệnh tật. Cô không giúp được nhiều, ít nhất có thể dùng hết tấm lòng của mình. Nếu như Hạ Thu Sinh vẫn cố chấp vứt bỏ hy vọng sống sót, thì cô cũng không thể làm gì.
Về căn nhà gỗ, hai người dùng bàn chặn cửa, hai chị em cùng nhau nằm trên chiếc giường tạm thời.
“Mềm quá, mềm mại, thoải mái hơn giường ngủ ở nhà.” Hứa Tiểu Mãn cười nói.
“Sau này có tiền, chị mua giường đệm cho em, ngủ mới thoải mái.”
“Giường đệm là cái gì?” Cô gái nhỏ bắt đầu ngáp.
Hứa Nam Nam nhìn nóc nhà, mỉm cười nhớ lại: “Giống như ngủ trên núi bông vải vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận