Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 382

Lưu Hồng Quân vừa thấy bộ dạng này của chị ta thì bị thu hút rồi, cậu ta thu về một chút tâm tư. "Không có gì, tớ nói cậu nghe, gần đây tớ theo cùng một người anh em ở bên ngoài sống sướng lắm."
Hứa Hồng sáng mắt lên: "Sướng thế nào."
"Sướng lắm, ngày ngày ra tiệm ăn, mỗi bữa còn phải ăn mặn. Cậu nói có sướng không. Hút thuốc luôn là thuốc Đại Trung Hoa. Không có cái gì là anh ấy không lấy được."
Nghe thấy cuộc sống như theo lời Lưu Hồng Quân, Hứa Hồng nuốt nước miếng: "Ai đó, sao trước đây chưa từng nghe nói đến."
Lưu Hồng Quân xụ mặt xuống, mím môi nói: "Còn nhớ chuyện đó của cha tớ lần trước tớ nói với cậu không? Không phải người ta điều người từ bên ngoài đến sao, là anh em ruột với người đó. Nhưng mà trong chuyện này cha tớ cũng không thiệt, người ta từ thủ đô đến đây, có bối cảnh khủng. Nhân vật nhỏ như chúng ta sao có thể tranh giành với họ." Cha cậu ta an ủi như vậy, nói bối cảnh của người ta lớn, chứ không phải do ông ta năng lực kém cỏi. Lưu Hồng Quân cũng một mực tin tưởng không chút nghi ngờ, vậy nên cậu ta luôn nghĩ đến việc đuổi cổ bộ trưởng mới không có năng lực đó đi, để dành vị trí đó cho cha cậu ta.
Đến từ thủ đô, em trai của bộ trưởng bộ vũ trang, ngày ngày ra tiệm ăn, bữa nào cũng có thức ăn mặn… Hứa Hồng cảm thấy nhịp tim của mình cũng tăng nhanh hơn.
"Lưu Hồng Quân, vậy hôm nay cậu không đi tìm anh ấy à?" Hứa Hồng hồi hộp nói.
"Tớ cũng muốn tìm chứ, nhưng cha tớ nói rồi, còn trốn học nữa sẽ đánh gãy chân tớ."
Nhắc đến chuyện này là Lưu Hồng Quân thấy tức giận. Đi học có tác dụng gì chứ, Lâm Thanh Tùng người ta đến đại học còn không muốn học đã chạy ra ngoài lăn lộn rồi, không phải người ta nói rồi sao, có quan hệ, có công việc gì không thể tìm chứ. Học xong đại học, còn mất mấy năm nữa, một chút tự do cũng không có. Chẳng thà tự kiếm tiền nuôi sống bản thân cho rồi.
Con ngươi Hứa Hồng lóe lên, kéo lấy tay áo Lưu Hồng Quân nói: "Tớ có cách." Sau đó bắt đầu nói thì thầm bên tai cậu ta.
Đôi mắt Lưu Hồng Quân sáng lên, có chút không chắc chắn nói: "Có được không?"
"Sao lại không được, cậu thế là thân thiện với bạn học, nhiệt tình giúp đỡ người khác, cha cậu mà biết còn khen cậu ấy chứ." Hứa Hồng xúi giục nói.
Nghe thấy lời này của Hứa Hồng, Lưu Hồng Quân cảm thấy có lý. Nghĩ đến cuộc sống trước đó, rồi nhìn lại cảm giác ngột ngạt bị kìm nén trong phòng học bây giờ, cậu ta lập tức gật đầu: "Cứ làm vậy đi!"
Qua một lúc, Hứa Hồng ôm bụng ngã ra đất.
Trong phòng học hỗn loạn, lúc giáo viên nghe tin chạy từ ngoài vào, Lưu Hồng Quân đang cõng Hứa Hồng chạy ra ngoài: "Thầy Chu, bạn Hứa Hồng bị ốm rồi, em đưa bạn ấy đến bệnh viện."
Hứa Hồng ở trên lưng cậu ta hét lêu đau đớn.
Thầy Chu vội vã gật đầu, lo lắng nói: "Đi mau đi mau."
Đợi hai người ra ngoài rồi, khuôn mặt thầy Chu lập tức trở nên nghiêm khắc: "Nhìn cái gì mà nhìn, mau xem sách đi, sắp phải lên trung học phổ thông rồi, bây giờ vẫn còn tâm trạng hóng chuyện à."
Các bạn học khác nhanh chóng nằm ra bàn làm bài tập.
Thầy Chu chắp tay trở về phòng làm việc, các thầy cô khác hỏi ông tình hình.
"Không có gì, chỉ là có hai đứa không muốn học làm càn om sòm thôi."
Cô giáo bên cạnh nghe xong, lắc đầu: "Có cơ hội tốt đi học mà không học tử tế, còn làm càn."
Thầy Chu thản nhiên nói: "Chuyện của mình còn không để tâm đến, làm giáo viên như chúng ta không quản nổi."
Sau khi hai người trốn học thành công chạy ra khỏi trường, lập tức đi về phía xã mua bán ở thị trấn.
Đúng lúc Lâm Thanh Tùng đang tán gẫu với một công chức trong phòng làm việc, nghe ngóng chuyện của mỏ sắt Nam Giang. Cậu ta đã cân nhắc đến chuyện nhảy việc rồi.
Ở xã mua bán nhỏ bé này đúng là chẳng có ý nghĩa gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận