Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 623

Lâm Trường Chinh vẫn im lặng hút thuốc suốt, nhìn dáng vẻ này của con trai, ông hơi vui mừng: "Nam Nam không chịu uất ức nhỉ."
"Không." Lâm Thanh Bách cúp điện thoại: "Cô ấy luôn không chịu thiệt thòi." Chỉ cần Tôn Hỉ Mai không lợi dụng quan hệ gây ra một số việc, anh tin Hứa Nam Nam sẽ không vì lời nói của Tôn Hỉ Mai mà khó chịu.
"Như vậy cũng tốt, chỉ có điều sau này phải chú ý một chút đến chuyện Tôn Hỉ Mai. Tốt nhất là không động vào những thứ trước kia nữa."
Lâm Thanh Bách tựa vào mép bàn đọc sách: "Cô ấy làm thế cũng là vì quốc gia. Nếu không nhờ cô ấy làm mấy việc đấy, làm sao đổi được những tài liệu này. Tối hôm qua con đến thẳng chỗ thủ trưởng cũ, thủ trưởng đã gửi ngay trong đêm rồi. Sáng hôm nay đã báo cho con biết các chuyên gia ở lĩnh vực này xem tài liệu xong thì cực kỳ kích động, bảo những tài liệu này đã hoàn chỉnh rồi, có thể đưa ngay vào sản xuất. Hơn nữa so với tài liệu này, tài liệu mà phía anh cả ở phương Bắc lấy được lần trước còn thua tận vài chục năm khoảng cách về mặt kỹ thuật. Nếu như loại kỹ thuật này được chính thức đưa vào sử dụng, rất nhiều lĩnh vực trong nước có thể thoát khỏi tình trạng lạc hậu. Hiện giờ những tài liệu này đã bị quy vào nhóm tuyệt mật, chuyên gia từng xem qua tài liệu ấy đã bị sắp xếp vào trụ sở bí mật rồi, chính thức tham gia tiến hành chỉ đạo những kỹ thuật này."
Lâm Trường Chinh cầm điếu thuốc không nói gì, sau khi nghe xong, ông nghiêm túc nói: "Chúng ta là người một nhà, con cũng đừng giấu giếm trước mặt cha, những thứ này thật sự do con bé tình cờ trao đổi được à?"
"Thật sự." Lâm Thanh Bách trả lời chắc nịch.
Lâm Thanh Bách nói: "Có ý kiến thì thế nào? Hiện nay trong nước kém nhất điều gì? Chính là kỹ thuật! Hiện giờ các quốc gia phương Tây đang tiến hành phong tỏa kỹ thuật của chúng ta, điều kiện mà anh cả phương Bắc đưa ra lại khắc nghiệt. Bây giờ được lấy không những thứ tốt như vậy, trừ khi phía trên thật sự mê muội mù mắt, nếu không sẽ không dễ dàng động vào đường kẻ này."
Lâm Trường Chinh hút một hơi thuốc. Tất nhiên trong lòng ông hiểu rõ, đầu óc của phía trên rất sáng suốt. Một bên là hy sinh một lượng lớn tiền và của mới có thể đổi lấy những kỹ thuật lỗi thời kia, một bên chỉ cần bỏ ra vài món đồ cổ là có thể đổi lấy kỹ thuật vượt mức quy định, không ai lại mạo hiểm động đến vấn đề ấy. Không chỉ không động vào mà trái lại còn phải dốc lòng bảo vệ. Bằng không khiến vị Hoa kiều nào đó hiểu lầm thái độ của quốc gia, sau này không gửi những kỹ thuật đấy về nước nữa thì sao. Thế chẳng phải tự chặn đường sống à?
Nếu sau này cô bé kia có thể lấy được những thứ này, nói không chừng cả nhà họ Lâm bọn họ đều phải dựa vào cô. Lâm Trường Chinh thở ra một hơi thật dài.
Lâm Thanh Bách hơi nhắm hai mắt lại, bên Nam Nam còn cần thu xếp một chút, phải cố hết sức bố trí chuyện này càng hoàn hảo hơn chút nữa. Ví dụ như Hoa kiều nước ngoài là ai… Vì sao lại tìm đến Nam Nam…
Đợi ba ngày ở thủ đô, Lâm Thanh Bách gặp được thủ trưởng cũ của mình một lần nữa. Năm ấy khi tham gia quân đội, anh đã ở trong quân đồn trú của thủ trưởng này. Sở dĩ lúc trước gia nhập quân đồn này ấy cũng do chính anh lựa chọn. Cũng bởi vì vị thủ trưởng này có một ưu thế, ông ấy có quan hệ họ hàng gần với một vị lãnh đạo nào đó phía trên. Có thể trò chuyện được với nhau.
Mà lần này cũng nhờ chính vị lãnh đạo có thể nói chuyện với phía trên này nên đồ vật mới thuận lợi đến được nơi nên đến.
Giang Bá Ân là một vị nho tướng, bình thường sắc mặt luôn luôn ôn hoà lễ độ, lúc này lại cực kỳ nghiêm túc: "Thanh Bách, phía trên đã đưa ra quyết định cuối cùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận