Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 652

Ngược lại cô đấy, lúc trước còn đến hầm mỏ nghe ngóng về cô ta, bảo vệ gác cổng trong mỏ hẳn là biết cả nhỉ." Bây giờ cô ta cái gì cũng không sợ. Thay vì phải về quê làm ruộng, sau này cả đời đều bị chôn vùi với ruộng đồng, cô ta thà làm liều.
Nghe thế, Tôn Hỉ Mai hoảng sợ trợn mắt há mồm. Cô ta thật sự chưa từng gặp người nào vô sỉ như vậy. Nói dối mà không cần chớp mắt.
Hứng thú trong mắt Cao Kiến Quốc ngày càng đậm. Đây là người phụ nữ thông minh.
Thấy Tôn Hỉ Mai tức giận nói không ra lời, Cao Kiến Quốc cười nói: "Không phải chỉ là một công việc thôi sao, đánh tiếng một cái là được, làm cũng đã làm rồi. Tức giận làm gì. Giao cho tôi, tôi bảo đảm sẽ thu xếp ổn thỏa cho đồng chí này, sau này không phiền cô đâu."
Tôn Hỉ Mai không thích tiếp xúc với Hứa Mai Tử. Cô ta đáng lẽ nên biết, Nam Nam đó không tốt lành gì thì người thân của cô ta có thể là thứ tốt đẹp được sao? Cô ta lạnh lùng nói với Cao Kiến Quốc: "Anh giải quyết đi, tôi đi về nghỉ trước đây." Nói rồi xoay người rời đi.
Cao Kiến Quốc nhìn Hứa Mai Tử cười nói: "Hứa Mai Tử đúng không, Mai Tử, cái tên nghe hay đấy. Nghe đã thấy chua chua ngọt ngọt. Chỉ là một công việc thôi mà, không có gì to tát cả. Tôi nói một tiếng là được. Cho dù cô muốn cô quay về hầm mỏ thì chỉ cần một câu nói của tôi cũng có thể giải quyết được cho cô."
Nghe vậy, trong lòng Hứa Mai Tử nóng lên, nhưng mà cô ta không muốn quay lại trong mỏ nữa. Có thể ở lại tỉnh lỵ đương nhiên là chuyện tốt.
"Tôi, tôi muốn ở lại tỉnh lỵ."
"Được, vậy thì ở lại tỉnh lỵ." Cao Kiến Quốc cười nói.
Ánh mắt kỳ quái quét mấy lần trên người Hứa Mai Tử từ đầu đến chân.
Hai ngày sau, hầm mỏ nhận được phản hồi từ chính quyền địa phương, báo là những gì liên quan đến Hứa Mai Tử đã được chuyển đến xưởng bông sợi ở trên tỉnh lỵ rồi.
Tin tức này khiến cho công nhân ở hầm mỏ kinh ngạc.
Quá đỉnh, ra khỏi hầm mỏ ở thị trấn thoắt cái đã được chuyển đến xưởng bông sợi trên tỉnh lỵ rồi. Mặc dù xưởng bông sợi không to bằng hầm mỏ, nhưng mà chỗ đó là đơn vị thuộc tỉnh lỵ.
Hứa Nam Nam nghe được tin tức này cũng vô cùng kinh ngạc. Cô nghĩ không ra Hứa Mai Tử đã dùng cách gì mà càng lăn lộn càng tốt hơn vậy nhỉ. Hơn nữa còn lên đến tận trên tỉnh lỵ.
Hứa Mai Tử quen biết ai trên tỉnh lỵ sao?
Buổi chiều tan làm vẫn còn nghe thấy công nhân trong mỏ đang bàn luận về chuyện của Hứa Mai Tử. Ai nấy cũng có vẻ vừa hâm mộ vừa ghen tị. Hứa Nam Nam lắc đầu, cô luôn cảm thấy chuyện này không phải chuyện gì tốt. Vừa tới cửa mỏ, nhìn thấy bóng người quen thuộc đứng ở cửa, cô lập tức quẳng hết chuyện của Hứa Mai Tử, cười híp mắt vọt tới: "Anh Lâm, anh đã về rồi."
Lâm Thanh Bách vươn tay đón cô, cũng không dám ôm, chỉ chống tay lên vai cô. Anh nhìn cô chăm chú một lúc lâu trong lòng mới như được thỏa mãn.
"Lên xe, về cho em xem thứ tốt."
Hứa Nam Nam nghe vậy, hơi ngẩn ra, sau đó lập tức vui mừng hớn hở.
Hứa Nam Nam vội vàng muốn nhanh chóng được nhìn thấy phần thưởng của mình, nhưng xe đạp làm sao so được với xe hơi, Lâm Thanh Bách chở cô nên không dám đạp quá nhanh. Cô chờ đợi sốt ruột, vươn tay bóp eo Lâm Thanh Bách, khiến Lâm Thanh Bách phải rên lên vì đau.
Cuối cùng cũng tới được khu tập thể, Lâm Thanh Bách dừng xe lại, Hứa Nam Nam kéo anh chạy lên lầu. Vừa tới cầu thang đã gặp vợ của Lưu Kiến Quân.
Vợ của Lưu Kiến Quân cười nói: "Bộ trưởng Lâm đã về rồi sao, lâu lắm rồi mới gặp, lần trước là lúc đồng chí Tôn Hỉ Mai tới rồi rời đi phải không."
Nghe thấy tên Tôn Hỉ Mai, Hứa Nam Nam liếc Lâm Thanh Bách, sau đó xụ mặt xuống hừ một tiếng, thở phì phì bước lên lầu.
Vợ của Lưu Kiến Quân lo lắng nói: "Tôi nói sai cái gì sao? Có, có phải không được nhắc tới đồng chí Tôn Hỉ Mai không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận