Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 438

Mới đi đến khúc giao đường thị trấn thì thấy Lâm Thanh Bách đang dắt xe đứng đợi bên đường. Mặt trời vẫn chưa lặn, cũng không biết anh đã đứng phơi nắng ở đấy bao lâu.
Cũng không biết có phải do mấy lời vừa rồi của Lâm Thanh Tùng nói hay không, Hứa Nam Nam cứ cảm thấy bây giờ cô nhìn thấy anh Lâm không còn giống như lúc trước nữa. Trong lòng luôn cảm thấy mất tự nhiên. Lúc bước qua cũng không dám bước quá lớn.
Lâm Thanh Bách ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô đi tới, trên mặt nở nụ cười, nhưng khi thấy dáng vẻ cô có chút gò bó khác bình thường thì anh khẽ mím môi.
"Mấy ngày không gặp nên xa lạ rồi sao?" Lâm Thanh Bách cười nói.
"Không phải..." Hứa Nam Nam nhìn anh, không biết nên nói cái gì.
Lâm Thanh Bách cũng cảm thấy có gì đó không ổn, lên xe: "Mau lên xe đi."
Hứa Nam Nam ngẫm nghĩ, sau đó ngồi lên. Chỉ là lần này cô cách Lâm Thanh Bách hơi xa một chút, không có túm lấy quần áo của anh như trước.
Thấy Hứa Nam Nam đã ngồi xuống, Lâm Thanh Bách mới cong môi. Những ngày cô bé này không có ở đây, mỗi ngày sau khi tan tầm anh cứ cảm thấy thiếu cái gì đó. Đến bây giờ thì mới biết rằng đã đón người ta thành thói quen luôn rồi. Một ngày không đón thì cảm thấy khó chịu.
Khi xe di chuyển thì cảm giác mát mẻ hơn rất nhiều. Từng cơn gió thổi đến, khắp nơi đều cảm thấy khoan khoái. Chỉ là cảm thấy như thiếu đi cái gì đó. Chẳng thấy cô bé này nói năng gì cả.
Khác hẳn với Hứa Nam Nam bình thường luôn huyên thuyên không thôi, lúc này cô không nói một câu nào. Bàn tay nắm tay lái xe của Lâm Thanh Bách siết chặt lại. Anh không biết có vấn đề ở chỗ nào, hình như là từ lần gặp cuối trước khi cô bé này đi công tác thì đã bắt đầu như thế này rồi.
Rốt cuộc là có chuyện gì? Có tâm sự hay là... thích người nào rồi?
Trái tim của Lâm Thanh Bách hỗn loạn. Nghĩ đến khả năng này khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Lại thấy chuyện này không thể nào. Ngày nào anh cũng đến đón, chẳng thấy người khả nghi nào cả. Trừ khi là quen nhau ở hầm mỏ, nhưng cũng không nghe thấy Thanh Tùng nói gì. Hay là mới quen biết không lâu, trong lòng thầm thích, cả hai vẫn còn chưa tiếp xúc?
Lâm Thanh Bách đang suy nghĩ lung tung thì nghe Hứa Nam Nam nói: "Anh Lâm, dạo này trời nóng nực thế này, hay là sau này anh đừng tới đón em nữa."
"Không sao, dù sao tan tầm xong anh cũng không có gì phải làm." Lâm Thanh Bách thản nhiên nói.
"Không phải, em chỉ thấy như thế này có phải không thích hợp lắm không?"
Không thích hợp? Tại sao không thích hợp, sợ bị người khác nhìn thấy sao. Trước đây không thấy không thích hợp, sao bây giờ nói không thích hợp, lẽ nào là thật sự sợ bị nam đồng chí nào đó nhìn thấy chăng?
Lâm Thanh Bách đột nhiên cảm thấy có chút bực bội.
Chân đạp xe cũng càng lúc càng nhanh.
Đến khi đến chỗ tách ra, không như phải nói chuyện thêm một lúc như mọi khi, lần này xuống xe, không đợi Hứa Nam Nam nói hẹn gặp lại thì Lam Thanh Bách đã đạp xe như bay rời đi.
Hứa Nam Nam chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng của anh, buồn bực tự hỏi: "Sao thế, mình không phải chỉ nói không cần đón nữa thôi mà, giận rồi sao?"
Trong khu tập thể ủy ban huyện, Lâm Thanh Tùng vừa vào đến sân thì thấy chiếc xe đạp của anh trai mình đã đậu ở trong khu tập thể.
Kỳ lạ ghê, bình thường cậu ta về một lúc thì anh trai cậu ta vẫn còn chưa về mà. Cậu ta vội vàng chạy lộc cộc vào, mở cửa thì thấy quả nhiên anh trai mình đang ngồi đọc sách.
Cậu ta đến gần hơn nhìn thì thấy cuốn sách còn chưa được mở ra.
"Anh, anh sao vậy? Không phải đi đưa cán sự Vu về sao? Sao muộn như vậy mới về?"
Nghe thấy giọng nói của Lâm Thanh Tùng, lúc này Lâm Thanh Bách mới định thần lại, anh nhìn Lâm Thanh Tùng bằng đôi mắt sắc bén: "Gần đây em có lui tới gần với cô gái nào không?"
"Không có, em thành thật lâu rồi mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận