Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 183

Lý Tĩnh nghe thấy tên của Hứa Nam Nam là lông tơ dựng đứng cả lên, nghiến răng nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy hai cô con gái của mình đang ngồi ăn cơm với Hứa Quý.
Ba người chiếm một cái bàn, trên bàn có mấy bát cơm. Trong bát cơm đựng thịt heo hầm với miến, cô ta chỉ đứng ở xa mà cũng có thể nhìn thấy được có không ít thịt trên đó, còn có cá chiên chất đống. Đây là hai món ngon nhất ở nhà ăn hôm nay, trên bàn bọn họ cũng chẳng thấy có món chay gì.
Hai con nhóc chết tiệt, cô ta vừa rồi còn thấy tiếc rẻ vì hai món thịt, phải sống túng thiếu. Hai con nhóc này thế mà lại hào phóng, mang theo người ngoài đến đây ăn uống sướng miệng.
"Hồng Hồng, chúng ta qua xem một chút."
Lý Tĩnh thở hồng hộc bưng bát cơm bước đến.
Ở bên này Hứa Quý đang không biết làm sao ăn món thịt do Hứa Nam Nam mua, nghĩ đến mình mới đưa chút thịt sang đây mà để Nam Nam tốn kém thế này, về nhà để vợ anh ta biết thì lại cằn nhằn anh ta mất thôi.
Hơn nữa, hai đứa nhỏ sống ở thành phố cũng không dễ dàng. Nam Nam còn là công nhân tạm thời, tiền lương hình như không cao, còn phải nuôi đứa bé nhỏ là Tiểu Mãn, anh ta là người lớn mà còn ăn của hai đứa nhỏ, nói ra ngoài chính anh ta cũng thấy mất mặt.
Vốn dĩ còn định ăn chút đồ ăn chay, ai ngờ cô bé Nam Nam lại khách khí như vậy, bưng hai bát cơm lớn múc hai món thịt nhiều đến đây.
"Chú, chú ăn đi ạ." Hứa Nam Nam thúc giục.
"Ừ, chú biết rồi, các cháu cũng ăn đi." Hứa Quý gắp thức ăn cho hai cô bé rồi cũng bắt đầu tự mình xúc ăn.
Mua cũng đã mua rồi, vẫn là phải ăn thôi, tấm lòng của con bé mà. Hứa Quý tự an ủi mình như thế, bụng cũng sớm đã kêu ùng ục xúi giục, đợi được ăn chút dầu mỡ.
"Nam Nam, Tiểu Mãn, bọn mày đang làm gì vậy?!"
Hứa Quý mới ăn một miếng thì Lý Tĩnh đột nhiên đứng ở bàn hét lên một câu, làm anh ta giật mình đến mức suýt nữa bị sặc.
Lý Tĩnh nhìn anh ta nói: "Là anh Hứa Quý à, sao anh lại ở đây? Sao anh không đến nhà ngồi chơi mà chạy đến nhà ăn làm gì. Cơm ở nhà ăn này không rẻ đâu, tiền lương của Nam Nam không cao, một bữa ăn này bao nhiêu kia chứ?"
Lời nói mang theo chế nhạo, nói đến mức khiến mặt Hứa Quý cũng có phần đỏ lên.
Hứa Nam Nam thấy vậy thì tức giận đứng lên, mặt lạnh lùng nói: "Không liên quan đến mẹ, trước kia lúc con và Tiểu Mãn ở trong thôn là nhờ chú Quý và thím Quế hoa chăm sóc bọn con. Chú Quý là bậc cha chú của con và Tiểu Mãn, bọn con tự nguyện hiếu kính cha chú mình thì có làm sao?"
"Cha mẹ ruột mày vẫn còn đấy, không thấy mày hiếu kính, lại đi hiếu kính với người ngoài." Lý Tĩnh tức giận đến độ bật cười nói.
Những người đang ăn bên cạnh nghe thấy tiếng ồn ào bên này cũng nhìn sang.
Hứa Quý lo lắng lớn chuyện, sau này Hứa Nam Nam khó làm việc ở hầm mỏ, nên khuyên bảo: "Bỏ qua đi Nam Nam."
Hứa Nam Nam còn chưa nói thì Lý Tĩnh lại không chịu không bỏ qua, nói tiếp.
"Bỏ qua cái gì chứ, chuyện này còn chưa xong đâu. Tôi nuôi nó lớn chừng này, còn chưa ăn được nó một miếng nào, thế mà nó lại đi hiếu kính người ngoài."
Hứa Nam Nam cũng không phải là người sợ chuyện: "Cô nuôi tôi lúc nào vậy, nếu không phải cô nói cô là mẹ tôi thì tôi còn tưởng tôi không cha không mẹ đấy. Từ lúc tôi hiểu chuyện đến giờ thì đã hầu hạ cả một nhà, giặt quần áo đốn củi nhóm lửa, mười tuổi thì ra đồng kiếm xu tiền lao động, cả ngày chỉ ăn một bữa cơm. Lúc đó sao không thấy mẹ ruột tôi đâu. Có chỗ tốt thì mới đến tìm con gái ruột à?"
Hứa Quý thấy chuyện đã đến mức này, cũng đứng lên nói: "Lý Tĩnh, ban đầu lúc con bé chịu uất ức, cô và Hứa Kiến Sinh không quan tâm. Bây giờ con bé khá lên chạy ra đây làm gì."
Bạn cần đăng nhập để bình luận