Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 748

Nhưng người không đụng chạm đến chúng ta thì chúng ta cũng không thể đi gây chuyện với họ. Em gây chuyện với người khác thì em chính là người xấu, người xấu thì sẽ không có kết quả tốt. Em muốn làm người xấu à? Lúc trước thầy Chu quan tâm em. Em đánh thầy ấy, sau này thầy Chu sẽ không quan tâm em nữa. Không ai có thể tha thứ cho kẻ đã từng bắt nạt họ, giống như việc em không tha thứ cho Lý Tĩnh vậy đó."
Hứa Linh xoắn đầu ngón tay, chốc chốc lại xoắn góc áo của mình.
Hứa Kiến Sinh nghe được tin cũng trở về, thấy Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách thì trên mặt lộ ra vài phần xấu hổ. Hắn ta lại thấy bộ dạng đang cúi đầu của Hứa Linh, đi tới xách Tiểu Linh lên: "Con ở trường đã làm gì hả, sao lại không học hành cho tử tế, học bọn họ làm gì?"
Chính hắn ta bị người khác chỉ trích, dĩ nhiên cũng hiểu được nỗi xót xa trong đó, bây giờ con gái hắn ta lại đi chỉ trích người khác.
"Cha quản con làm gì, cha có quản gì con đâu, con cũng không cần cha lo." Hai mắt Hứa Linh đỏ hoe hét lên, sau đó trốn sau lưng Hứa Nam Nam.
Hứa Kiến Sinh chỉ sững người nhìn cô bé.
Hứa Nam Nam cũng không nói lên lời, cô suýt chút nữa đã thuyết phục được Hứa Linh rồi. Bây giờ Hứa Kiến Sinh về la cô nhóc, cũng không biết Hứa Linh nghĩ như thế nào nữa.
"Những ngày này để Tiểu Linh ở với tôi đi." Hứa Nam Nam nói.
Bây giờ Hứa Kiến Sinh thành ra như thế này, cô không yên tâm để Tiểu Linh ở đây, nếu không phân tích để thay đổi thái độ này của cô nhóc, sau này lớn lên nhận thức sẽ có vấn đề.
Cô thực sự không muốn Hứa Linh trở thành hạng người giống như đám Hứa Mai Tử.
Vừa nghe phải đến ủy ban huyện ở, Hứa Linh không muốn đi vì sợ anh rể. Anh rể quá nghiêm khắc, chỉ dùng một tay đã xách được cô nhóc lên, ai cũng sợ anh rể cả.
Hứa Nam Nam không quan tâm cô nhóc có bằng lòng hay không, nắm tay kéo cô nhóc rời đi.
Có Lâm Thanh Bách ở đó, Hứa Linh không dám chạy.
Đến ủy ban huyện, ba người vừa vào nhà đã có người đến tìm Lâm Thanh Bách. Vẫn là vì chuyện của trường học. Lần này, Lâm Thanh Bách đột kích trường học, thật sự là đã bắt mấy học sinh năm cuối. Đều là đám học sinh lớp mười hai mười lăm mười sáu tuổi, lực sát thương mạnh hơn so với đám nhóc như Tiểu Linh nhiều. Đều là đám nhóc gia đình không quản được, lại còn cảm thấy mình là người giỏi nhất gầm trời này. Đám nhóc này đã đánh hiệu trưởng của trường nhập viện, phải khâu khắp đầu. Nếu không phải phát hiện kịp thời thì đã mất luôn một mạng người rồi.
Có người tìm đến Lâm Thanh Bách nói chuyện, hy vọng thả người về, về nhà sẽ dạy dỗ đàng hoàng lại. Nhưng Lâm Thanh Bách không gặp bất cứ ai, để bọn họ tự gây chuyện. Lần bắt người này chắc chắn không phải để làm to chuyện cho vui.
Lâm Thanh Bách ở bên ngoài gặp khách, Hứa Nam Nam ở trong phòng dạy dỗ Hứa Linh: "Thấy chưa, kết cục của việc quậy phá là bị bắt tống tù đấy. Nếu em mà còn theo họ làm bậy nữa, rồi cũng sẽ bị tống vào tù. Anh rể em dữ như vậy, chị cũng không dám xin hộ đâu, đến lúc đấy ai cứu em đây."
Hứa Linh thật sự bị dọa.
Buổi tối, Lâm Thanh Bách và Hứa Nam Nam đến bệnh viện thăm hiệu trưởng, Hứa Linh cũng đi theo. Cô nhóc không dám vào trong, chỉ dám ở ngoài cửa nhìn trộm.
Cô nhóc nhìn vợ hiệu trưởng ngồi ở mép giường lau nước mắt, đầu hiệu trưởng thì quấn băng gạc, yếu ớt dựa vào tường, lẩm bẩm: "Các em ấy vẫn là học sinh, thật đáng tiếc. Bộ trưởng Lâm, hay là thả các em ra đi, không thể hủy hoại cả đời của các em ấy được."
Lâm Thanh Bách không tỏ thái độ gì, chỉ bảo ông ấy cứ dưỡng bệnh cho tốt, bên phía trường học không phải lo lắng nữa.
Rời khỏi bệnh viện, Hứa Nam Nam kéo tay Hứa Linh. "Em xem, hiệu trưởng của các em có đụng chạm với ai đâu, mà lại bị đánh thành như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận