Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 417

"Cha anh đúng thật là cán bộ trong quân đội, nhưng trước năm mười bốn tuổi anh không sống chung với ông ấy." Lâm Thanh Bách ngắm mặt sông, đột nhiên nói.
Hứa Nam Nam thật sự không biết chi tiết này, kinh ngạc nhìn anh. Mặc dù anh em hai người không giống nhau nhưng quả thật cô không dám nghĩ đến phương diện khác.
Gương mặt cứng rắn của Lâm Thanh Bách toát lên đôi phần hồi tưởng: "Năm ấy khi cha anh nhập ngũ, anh còn rất nhỏ. Chẳng bao lâu sau, trong thôn gặp nạn đói, mẹ anh dẫn anh đi theo người trong thôn ăn xin dọc đường để đến thành phố lớn xin cơm."
Hứa Nam Nam không ngờ Lâm Thanh Bách lại có cảnh ngộ như thế.
"Mẹ anh tìm một gia đình giàu có để làm thuê. Gia đình ấy cũng rất tốt bụng, cho mẹ con anh ở nhờ, sau đó… anh sinh hoạt ở nơi đó mãi đến mười bốn tuổi mới trở về nhà."
Lâm Thanh Bách cũng không kể cụ thể, Hứa Nam Nam không dám nói kỹ.
Lúc trước cảm thấy cảnh ngộ của mình rất khó khăn. Bây giờ so sánh với Lâm Thanh Bách lại không đáng gì. Những năm tháng bấp bênh ấy, trước năm mười bốn tuổi lang thang bên ngoài, khi về đến nhà, dựa theo tuổi tác của hai anh em, khi ấy hẳn là đã có Lâm Thanh Tùng. Nhìn cha của mình cưới vợ mới, còn sinh con trai. Chỉ nghĩ thôi cũng có thể cảm nhận được diễn biến tâm lý trong lòng chàng thiếu niên mười bốn tuổi ấy.
Hứa Nam Nam vừa đau xót trong lòng thay anh, chợt nghe thấy tiếng cười của Lâm Thanh Bách.
Cô trừng mắt, cười cái gì chứ.
Lâm Thanh Bách cười nói: "Có phải em cho rằng anh sống khổ cực không? Không có, trước năm mười bốn tuổi… anh sống rất tốt, thật sự rất tốt. Sau đó cũng không tệ. Cha anh và dì rất xem trọng anh. Nhưng nếu để anh chọn, anh thà chọn cuộc sống trước năm mười bốn tuổi. Thế nên Nam Nam à, dù anh có phải con trai thủ trưởng hay không thật ra đều giống nhau cả." Bởi vì anh vốn không quan tâm đến điều này. Anh thật sự muốn kể cho nam Nam về cuộc sống của mình trong khoảng thời gian ấy, nhưng anh không thể nói. Anh đã đồng ý không nói cho bất kỳ ai. Cho dù đó là cô gái nhỏ anh vô cùng yêu mến.
Hứa Nam Nam gật đầu, cảm thấy mình có vài điểm tương đồng với Lâm Thanh Bách. Trước năm mười bốn tuổi anh Lâm cũng là trẻ mồ côi.
Cũng không biết rốt cuộc trước mười bốn tuổi anh Lâm đã sống thế nào mà lại còn bảo sống tốt. Ở thời đại ấy, làm sao một đứa trẻ có thể sống tốt được? Hứa Nam Nam đoán không ra.
Mấy ngày gần đây Lâm Thanh Tùng phát hiện anh trai cậu ta thật sự thay đổi quá nhiều, thế mà hàng ngày lại tới đón cán sự Vu. Hai người còn tốn sức giữ bí mật kĩ lắm luôn, luôn không đứng đợi ở cửa mỏ, trên đường sắp đến thị trấn mới gặp được. Nếu không phải mỗi ngày cậu ta và cán sự Vu cùng đường thì sẽ không biết anh trai cậu ta có kiên nhẫn như vậy đâu.
Vào lúc cuối tuần, anh trai cậu ta cũng ra ngoài từ sớm. Trước khi đi còn cười như không cười nói: "Thanh Tùng, có một số việc phải giữ chừng mực, đừng để cho người ta có thể thòng lọng vào mình."
Lâm Thanh Tùng nghe vậy, lập tức thấy buồn bực, không phải là ăn bữa cơm với Hứa Hồng thôi sao, thật là, còn có thể làm sao được chứ.
Nghĩ một lúc, không đúng, cán sự Vu ngay đến việc này cũng biết, vậy không phải cũng biết cậu ta và Hứa Hồng đang liên lạc với nhau sao?
Đúng là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, không đúng, phải là cẩn thận mấy cũng có sai sót!
Buồn bực rồi lại buồn bực, nhưng bữa cơm vẫn không ăn không được.
Đương nhiên không thể chỉ cậu ta và Hứa Hồng thôi, vô duyên vô cớ ăn cơm cùng với một cô gái, bất tiện nhường nào chứ. Sau khi chải chuốt sửa soạn xong, cậu ta đi xuống dưới lầu gõ cửa tìm Lưu Hồng Quân.
Lưu Hồng Quân đang bị cha mẹ nhốt trong phòng không cho ra ngoài, nhìn thấy Lâm Thanh Tùng tới thì vô cùng vui mừng, quay đầu lại hét lên: "Mẹ, anh Tùng tới tìm con có chút việc, con ra ngoài nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận