Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 558

Lâm Trường Chinh ngồi trên ghế sofa uống trà, không nói một câu nào. Trái lại, Lý Uyển lại đứng ngồi không yên: "Tôi biết Hỉ Mai tốt, hôm nay tôi cũng phê bình Nam Nam rồi, chắc chắn tôi sẽ đứng về phía Hỉ Mai trong chuyện này. Quan hệ của chúng ta tốt như thế, sao tôi có thể để người khác ức hiếp Hỉ Mai được chứ, chị nói có đúng không?"
Nghe Lý Uyển nói thế, tâm trạng của bà Tôn mới khá hơn một chút, sự tức giận trên mặt cũng vơi đi mấy phần: "Nói tới, hiện giờ trong khu tập thể cũng toàn nhắc tới chuyện Thanh Bách cưới vợ, nhà các người hành động nhanh thật đấy."
"Không đâu, chỉ đính hôn thôi, tôi còn chưa đồng ý đâu." Lý Uyển thở dài nói.
Bà Tôn cười cười: "Không cần biết kết hôn hay đính hôn, đều không quan trọng. Bây giờ cũng không phải xã hội cũ, bây giờ chú trọng hôn nhân tự do, thời buổi này không hợp thì ly hôn cũng không phải không có. Huống chi chỉ mới đính hôn, cô nói xem có đúng không?"
Lý Uyển liếc nhìn Lâm Trường Chinh, mặc dù bà ta không thật sự quá đồng ý với quan niệm này, thế nhưng bà ta biết, mẹ Hỉ Mai nói như thế là đang muốn xem thái độ của bà ta và Lâm Trường Chinh. Bà ta thì muốn tỏ thái độ, nhận người con dâu là Hỉ Mai, nhưng Lâm Trường Chinh đang ngồi bên cạnh, bà ta khó mà nói được.
Thấy động tác này của Lý Uyển, bà Tôn cũng nhìn về phía Lâm Trường Chinh: "Anh Lâm, anh và anh Tôn là bạn bè nhiều năm. Ban đầu tôi và anh Tôn cũng thích thằng nhóc Thanh Bách này. Nhưng chúng tôi thật sự không ngờ, Thanh Bách lại nói thuyên chuyển là thuyên chuyển ngay. Bây giờ quay về lại đột nhiên dẫn theo một nữ đồng chí về, còn nói đính hôn rồi. Nếu là tìm trong khu tập thể này thì chúng tôi cũng không nói gì khác nhưng thằng bé lại đưa từ đâu về chứ? Tôi còn nghe nói, quan hệ của cô gái này với Chu Vân Sơn không tệ nhỉ. Anh cũng biết quan hệ giữa anh Tôn nhà chúng tôi và Chu Vân Sơn rồi đấy. Các người làm thế, anh Tôn sẽ nghĩ thế nào đây?"
Lời bà Tôn khiến lòng Lý Uyển hốt hoảng, bà ta nhìn về phía Lâm Trường Chinh: "Anh Lâm, anh nghĩ thế nào?"
Lâm Trường Chinh vẫn luôn rũ mắt uống trà, lúc nghe tới tên mình, ông mới nói: "Nếu xét về phương diện khác, tôi thật sự rất vừa ý với Hỉ Mai. Thế nhưng chị cũng vừa nói rồi đấy, hôn nhân là tự do, Thanh Bách cũng lớn rồi, người làm cha như tôi có thể quản được sao?"
Bà Tôn không cho là đúng: "Sao lại không quản được, thuyên chuyển nó về lại đây, không gặp mặt nhau thời gian dài, đương nhiên tình cảm cũng sẽ phai nhạt. Chúng ta đều là những người trải qua những năm quá khứ ấy, có ai mà thật sự dựa vào tình cảm để sống qua ngày, còn không phải vì sự nghiệp cách mạng sao. Chiến hữu cách mạng thì phải cùng chung chí hướng, Thanh Bách và một cô nhóc thì có tư tưởng gì có thể trao đổi được chứ."
Nói xong, lại thay đổi đề tài câu chuyện: "Hay là, anh Lâm xem thường Hỉ Mai của chúng tôi, thế nên anh mới quyết định thuận theo ý Thanh Bách?"
Chân mày Lâm Trường Chinh hơi nhíu lại, vừa lắc lắc ly trà, vừa nói: "Tôi vẫn giữ nguyên ý kiến, tôi vô cùng hài lòng với Hỉ Mai, nhưng bọn trẻ không có duyên phận, tôi cũng không còn cách nào khác."
Không ngờ đã nói tới mức này, thế mà Lâm Trường Chinh vẫn nói như thế. Bà Tôn bị chọc tức tới mức bật cười, cười nói: "Được, anh Lâm, tôi hiểu ý anh rồi. Thôi được rồi, xem như chuyến đi ngày hôm nay của tôi vô ích rồi."
Nói xong, bà ta đứng dậy đi ra ngoài, vẻ mặt âm u.
Lý Uyển vội vàng đuổi theo, kéo bà Tôn nói: "Chị đừng đi vội, tôi sẽ nói thêm vào. Mẹ Hỉ Mai à, tôi thật sự rất hài lòng với Hỉ Mai nhà chị, thật sự đấy."
Bà Tôn lạnh lùng nhìn bà ta một cái: "Cô cũng không thể quyết định được chuyện này, khi nào người có thể làm chủ ở nhà cô nghĩ rõ, cứ tới nhà nói chuyện với anh Tôn nhà chúng tôi. Tôi không quản chuyện này nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận