Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 563

Lòng Hứa Nam Nam vẫn còn đang đập loạn xạ đây này, chỉ một bình rượu thuốc mà còn có thể được ló mặt.
"Cháu không dám đâu, chỉ là một chút rượu thuốc thôi, cũng không tính là ân huệ gì cả mà." Chút thứ thế này, cô không dám đến tìm mấy nhân vật lớn như thế đòi ân huệ lại đâu.
Chu Vân Sơn nhìn cô như đang nhìn một đứa ngốc: "Con bé này, sao cháu có thể thành thật như thế chứ, chuyện có lợi sao lại không nắm bắt. Chuyện mà cháu cảm thấy lớn lao thì đối với bọn họ chỉ là chuyện nhỏ thôi. Bình rượu thuốc cháu thấy chẳng đáng là bao nhưng lại là báu vật có thể giúp bọn họ hoá giải sự đau đớn. Đừng nghĩ phong thấp không phải bệnh, nó đau tới mức chửi thề luôn đấy."
"Cháu biết rồi ạ." Hứa Nam Nam cảm kích nhìn Chu Vân Sơn: "Bác Chu, cảm ơn bác ạ."
Chu Vân Sơn tặng rượu thuốc cho người ta có lẽ bởi vì tình chiến hữu, nhưng công lao này lại tính hết cho cô.
Hứa Nam Nam cảm thấy thứ mình cho đi thật sự là quá ít.
Đứa bé này thông suốt nhanh như thế, Chu Vân Sơn cảm thấy vô cùng vui mừng và yên tâm.
Đời này ông ấy thăng thăng trầm trầm không dám đảm bảo mình có thể ở trên vị trí này mãi mãi. Nếu ngày nào đó phải bước xuống, với chút tình cảm đó không thể làm được chuyện lớn, nhưng vẫn có thể làm được một vài chuyện nhỏ. Chuyện nhỏ đối với mấy người anh em cũ nhưng lại toàn là chuyện khó đối với Nam Nam cả.
Rời khỏi nhà họ Chu, trong lòng Hứa Nam Nam vẫn đang nghĩ tới chuyện của tương lai.
Càng tiếp xúc với nhiều người, tiếp xúc với mấy người ở tầng cao, những ý tưởng bị che giấu vì sợ hãi trong lòng cô dường như đang bắt đầu nảy nở chui lên.
"Cô chờ một chút."
Hứa Nam Nam còn đang suy nghĩ thì nghe thấy phía sau có người gọi mình, cô không cần quay đầu lại cũng biết đó là ai.
Tôn Hỉ Mai nhanh chân đuổi tới, nhìn thấy cô thì quan sát cô từ trên xuống dưới hai lần, cảm thấy càng xem cũng chỉ có dáng vẻ đó. Một cô nhóc mười mấy tuổi, đẹp ở chỗ này chứ.
Hôm nay cô ta đến nhà họ Lâm tìm người, kết quả lại nghe Lý Uyển nói cô đã tới nhà họ Chu rồi, thế là cô ta quyết định đi thẳng tới nhà họ Chu để chờ.
Lần này cô ta không tin cô nhóc này còn có thể dập cửa trước mặt cô ta.
"Tôi muốn nói chuyện với cô." Tôn Hỉ Mai nghiêm túc nói.
Hứa Nam Nam nhìn cô ta, cảm thấy không hiểu nổi: "Chúng ta không quen nhau, có chuyện gì để nói."
"Đương nhiên là có, chuyện liên quan tới anh Thanh Bách. Tôi cũng không tin cô không nhận ra được chuyện giữa tôi và anh Thanh Bách."
"Hai người có chuyện à?" Hứa Nam Nam kinh ngạc nói: "Thật sự không nhận ra đấy, chỉ cảm thấy dường như cô có chuyện gì đó thôi."
Nếu như giữa cô ta và Lâm Thanh Bách có chuyện gì, cô đã bỏ đi từ sớm rồi.
Bị Hứa Nam Nam đáp trả như thế, Tôn Hỉ Mai hơi thẹn quá hóa giận: "Trước đây tôi và anh Thanh Bách không như thế. Tôi và anh ấy đã quen biết nhau hơn mười năm rồi, tình cảm có thể không tốt được sao? Vì do cô có mặt ở đây thế nên anh ấy mới biểu hiện như vậy. Nhưng cô có biết không, tình cảm của hai người không hề có nền móng. Hai người không hề có tiếng nói chung, cũng không có cùng hoàn cảnh sinh hoạt, cô không rõ anh ấy, cũng không thể sát cánh chiến đấu với anh ấy. Chỉ có tôi… Vì anh Thanh Bách, tôi đi học y, sau này làm quân y để đi theo anh Thanh Bách cùng tiến vào chiến trường. Cô có thể làm gì vì anh ấy chứ?"
Một cô nhóc nhỏ bé, còn phải cần anh Thanh Bách tốn sức chăm sóc, người như thế, có thể làm được gì. Ăn cơm cũng cần anh Thanh Bách gắp thức ăn cho, sau này có thể chăm lo cho gia đình được sao?
Hứa Nam Nam nghe cô ta nói một tràng dài như thế, trong đầu thật sự cũng ngẫm nghĩ, mình có thể làm gì cho Lâm Thanh Bách đây? Ừm, dường như thật sự không thể làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận