Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 467

Cô vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, định bụng sẽ tìm hiểu sâu hơn về chuyện này để sau này có thể bớt được một số chuyện. Quan trọng nhất là kiến thức đồ cổ kiểu này hoàn toàn không thể học được nếu không có người dạy. Cô tự mình xem sách mà xem như lọt vào sương mù, kiến thức ở trong sách đó không thể nào dùng vào được thực tế. Hứa Nam Nam cảm thấy, nếu cô muốn tiếp tục sự nghiệp này thì phải nghiên cứu sâu thêm.
Vào đến tỉnh lỵ, Hứa Nam Nam quen đường quen lối tìm thấy con hẻm nhỏ nơi mà nhà Ngụy Tiểu Đông sinh sống.
Gõ vài lần cửa thì nghe thấy tiếng của Ngụy Tiểu Đông.
Một lúc sau cửa được mở ra, nhìn thấy Hứa Nam Nam, ánh mắt Ngụy Tiểu Đông sáng rực lên: "Cô đến rồi à."
Kể từ sau khi giao hẹn với Hứa Nam Nam, trong lòng Ngụy Tiểu Đông cũng có chút lo lắng. Cậu ta lo rằng một cô gái sống trong gia đình có tiền của như Hứa Nam Nam liệu có sẽ chỉ nói bừa thôi không. Đến lúc cậu ta mà thu mua đồ về rồi, cô không đến lấy hàng thì làm sao đây. Tiền này của cậu chẳng phải đã đặt vào đấy rồi sao?
Mặc dù lo lắng nhưng cuối cùng cũng đã giao hẹn, ít ra thì trước đây cũng được sinh ra từ một gia đình làm buôn bán cầm đồ, sự chân thành này chính là nền tảng của việc làm ăn. Cho nên dù có lo lắng nhưng cậu ta cũng vẫn giúp Hứa Nam Nam thu mua hàng.
Lúc này thấy Hứa Nam Nam đến, trong lòng cũng cảm thấy an tâm.
Bà Ngụy ở trong nhà tưởng rằng có khách đến, bảo vào nhà rồi hãy nói chuyện.
Ngụy Tiểu Đông quay lại nói: "Không sao, có đồng nghiệp tìm cháu nói chút chuyện thôi." Cậu ta chuồn ra khỏi nhà, nói nhỏ với Hứa Nam Nam: "Bà tôi còn chưa biết chuyện này đâu."
Hứa Nam Nam gật đầu tỏ ý đã hiểu, chuyện này dù sao cũng không phải là chuyện quang minh chính đại gì, để người già mà biết chuyện nhất định sẽ lo lắng.
Ngụy Tiểu Đông bảo Hứa Nam Nam đứng đợi ở con hẻm, cậu ta thì đi vào sâu trong con hẻm, chốc lát đã chẳng thấy bóng người đâu.
Hứa Nam Nam thấy vậy, cũng biết rằng người ta đây cũng là đang cảnh giác cô, ngay cả đồ cũng không để ở nhà.
Như vậy cũng tốt, hai bên cùng nhau cảnh giác thì cũng là cùng nhau cảm thấy yên tâm.
Trong nhà, chốc lát lại truyền đến tiếng ho của bà Ngụy.
Qua một lúc sau, Ngụy Tiểu Đông xách một bao tải đi tới. Cũng chẳng lấy ra, chỉ là mở miệng bao rồi nhìn vào bên trong. Có một vài đồ trang trí bằng đồng, còn có mấy loại gốm sứ và hai bức tranh chữ.
"Những thứ này khó lắm mới thu mua được đấy. Đặc biệt là gốm sứ này, chẳng có ai mang nó đến chỗ thu mua phế liệu cả, tôi phải nghĩ cách tìm người để đổi lấy đó, là hàng tốt hết đấy."
Bởi vì muốn làm ăn lâu dài, cho nên Ngụy Tiểu Đông làm việc cũng rất tới nơi tới chốn. Nếu như mà lấy hàng giả lừa người ta, cũng không kiếm được bao nhiêu, hơn nữa lại còn sẽ đắc tội với người ta.
Cậu lấy ra một tờ giấy từ trong túi, trên đó viết bằng bút chì những thứ cậu ta thu thập được lần này, chúng đến từ đâu và trị giá bao nhiêu.
Đây là việc mà những ông chủ tiệm cầm đồ luôn sẽ làm. Từ nhỏ Ngụy Hiểu Đông đã mưa dầm thấm đất nên cũng hình thành thói quen như vậy.
Hứa Nam Nam thấy vậy thì trong lòng thầm mừng. Cô còn đang nghĩ sao làm sao để học được kiến thức về đồ cổ từ chỗ Ngụy Tiểu Đông cơ, giờ có tài liệu này rồi, ít ra thì khi quay về cô có thể tự nghiên cứu về những tài liệu này.
Chỉ là nét chữ này không được rõ ràng cho lắm, bút chì quả thật không được. Hứa Nam Nam lấy từ trong túi ra một cây bút bi và một lọ mực: "Vừa mới mua, đúng lúc tôi cho cậu, sau này dùng nó để ghi chép thông tin đi."
Ngụy Tiểu Đông nhìn thấy bút bi cùng lọ mực, mặt tỏ vẻ ngạc nhiên và vui mừng nói: "Cho tôi sao?"
"Ừm, chỉ cần sau này cậu còn giúp tôi thu mua hàng tốt là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận