Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 164

Ở lớp chín, Hứa Hồng đang mất hồn mất vía suy nghĩ lời mà giáo viên vừa nói, bạn nam để đầu chia ba bảy ở bên cạnh chị ta đẩy cánh tay của chị ta, hỏi.
“Tớ, đây là tên bác gái của tớ, nhưng Lý Tĩnh mà giáo viên nói chắc chắn không phải bác gái của tớ.” Hứa Hồng lập tức phủ nhận.
Bạn nam này là Lưu Hồng Quân, ngồi cùng bàn với chị ta. Cha cậu ta là người của đội vũ trang huyện, điều kiện gia đình không tệ, rất nhiều người trong lớp đều thích cậu ta. Hứa Hồng cũng hơi thích, đương nhiên vẫn thích nhất thân phận đội vũ trang huyện của cha cậu ta.
Lưu Hồng Quân nghi ngờ nói: “Thật sự không phải? Trong mỏ còn có rất nhiều Lý Tĩnh?”
“Ai biết được, năm nay nhiều người trùng tên trùng họ lắm.” Hứa Hồng kiên trì nói, lại đưa tay đẩy Lưu Hồng Quân: “Cậu hỏi nhiều như vậy để làm gì, cuối tuần này đi đâu chơi, nghĩ xong chưa?”
“Xem phima, phim từ bên Thượng Hải, rất hay đó. Tớ có vé rồi, cha tớ giữ.” Lưu Hồng Quân đắc ý nói.
Gương mặt của Hứa Hồng lập tức đỏ bừng, gia cảnh tốt chính là như vậy, vé xem phim cũng có thể lấy trước.
Chị ta đang muốn tiếp tục nói chuyện với Lưu Hồng Quân, thì nghe thấy Hứa Mai Tử đứng bên ngoài gọi chị ta, chỉ đành không cam lòng mà ôm sách đi ra ngoài phòng học.
“Gọi cái gì, không thấy chị bận sao?” Hứa Hồng tức giận nói.
Hứa Mai Tử cuống cuồng nói: “Chị Cả, chị không nghe giáo viên nói sao? Bác gái bị người ta báo cáo phê bình, còn nói bác ấy có tư tưởng lệch lạc, là khoáng trưởng chỉ đích danh phê bình.”
“Chị đã nói bao nhiêu lần, ở trường đừng gọi tên tắt của chị. Quê mùa chết được!” Hứa Hồng trợn mắt nói.
Hứa Mai Tử nói: “Chị Hồng Hồng, bây giờ chị còn để ý chuyện này làm gì? Bác gái đều làm ra chuyện đó rồi, chị vẫn không lo lắng?”
“Liên quan gì đến chị?” Hứa Hồng hừ một tiếng, ôm sách vở đi ra ngoài trường học.
Buổi trưa người tan học đã đi gần hết rồi, không biết Hứa Long và Hứa Lỗi đã đi đâu. Hứa Mai Tử cũng không để ý tới em trai, đi theo Hứa Hồng về nhà, kéo vạt áo của chị ta: “Chị Hồng Hồng, đây là chuyện lớn đó.”
“Đó cũng là chuyện của bác gái, chị không xen vào. Chị thấy em quá rảnh rỗi rồi, cũng không phải là chúng ta hại, là nhỏ Hai hại, bác gái muốn trách thì cũng không trách chúng ta.”
Hứa Mai Tử thấy chị ta vẫn chưa nói đến điểm chính, sốt ruột đến mức đỏ mặt: “Em nói chuyện này có ảnh hưởng đến việc bác gái chuyển hộ khẩu phi nông nghiệp không? Bây giờ trong mỏ đã công khai phê bình bác gái liễu, đến lúc đó nhất định sẽ bị người ta làm khó. Nếu bác gái không chuyển được, hộ khẩu của chúng ta chuyển thế nào?”
Hứa Mai Tử sốt ruột muốn chết.
Hôm nay lúc giáo viên nói chuyện này, chị ta đã biết là chuyện gì, còn không phải do bác gái ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, thật sự là được một mất mười. Không đuổi được nhỏ Hai, ngược lại khiến chuyện chuyển hộ khẩu phi nông nghiệp đi tong luôn.
Hứa Hồng vừa nghe đến chuyện hộ khẩu, trợn mắt nói: “Em nói vớ vẩn. Không phải bác gái sắp thành công rồi sao?”
“Là sắp thành công, nhưng không thành công.” Hứa Mai Tử thấy chị ta như vậy, trong lòng giận không có chỗ trút. Bình thường lúc dỗ bác gái thì rất thông minh, sao lúc mấu chốt lại ngu dốt như vậy? Chẳng trách mẹ chị ta luôn nói thím Hai là người đần, con cái được sinh ra cũng là người đần, quả nhiên không sai.
Người đần Hứa Hồng nghe thấy vậy, lập tức bối rối. Không thành công, không thành công sẽ thế nào... Bác gái không thể chuyển hộ khẩu phi nông nghiệp, Hứa Hồng cũng đừng mong chuyển hộ khẩu vào thành phố làm người thành phố nữa.
Hứa Mai Tử nghĩ nhiều hơn.
Có làm người thành phố không, chị ta không vội. Dù sao chị ta định đi học tiếp, sau này học lên cao. Chị ta không học trung cấp chuyên nghiệp, chị ta muốn học đại học. Học đại học ra làm cán bộ, đến lúc đó chuyện hộ khẩu đích cũng sẽ được giải quyết, còn không cần dựa vào bác gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận