Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 647

Cảm thấy chuyện này có chút không an toàn. Lâm Thanh Bách cũng không phải là lính bình thường. Năng lực điều tra của anh không thấp. Đến cả anh cũng không nhận ra sao? Thật không thể tưởng tượng nổi.
Lâm Thanh Bách đáp: "Chuyện này tôi cũng không biết. Bình thường là liên lạc riêng cho Nam Nam chuẩn bị đồ, còn đối phương lấy lúc nào thì hoàn toàn không được tiết lộ. Để đảm bảo cho các lần giao dịch khác, mỗi lần Nam Nam đều sẽ chuẩn bị đồ đạc dựa theo yêu cầu của bọn họ. Cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, làm sao có thể truy xét được tung tích đối phương."
Câu nói cuối cùng đương nhiên là bịa ra. Anh biết Hứa Nam Nam có bí mật đang che giấu, cái gọi là giao dịch chẳng qua chỉ là một lời nói dối ban đầu anh nói ra mà thôi.
Thế lực nước ngoài kia căn bản không hề tồn tại.
Nghe thấy Lâm Thanh Bách nói như vậy, trong lòng Giang Bá Ân nặng trĩu.
Kỹ thuật hai lần đối phương lấy ra đã khiến cho mọi người thấy rõ được lợi ích. Bởi vì sự phong tỏa của phương Tây nên kỹ thuật trong nước vẫn luôn trong trạng thái lạc hậu. Cho dù rất nhiều các giáo sư và chuyên gia tích cực nghiên cứu, nhưng cuối cùng vẫn không thấy được thành quả. Sau ba năm tai họa, việc người dân trong nước được ấm no cũng trở thành vấn đề, huống hồ là phát triển kỹ thuật. Bây giờ trong nước cần phải thoát khỏi cục diện lạc hậu này.
Xem ra, bây giờ vẫn không thể gấp gáp. Phải đợi đối phương đồng ý tiếp xúc với bọn họ rồi mới tính tiếp bước khác.
"Được rồi, chuyện này tôi sẽ báo cáo lại với cấp trên. Lần này các cậu thật sự không có bất kỳ yêu cầu gì sao?" Giang Bá Ân hỏi lại lần nữa.
Lâm Thanh Bách cười: "Có, cô nhóc này nhát gan, lần trước bởi vì chuyện thu đồ cổ bị người ta bắt một lần nên bị dọa sợ. Hy vọng có thể được sự thừa nhận và nhận định của cấp trên rằng cô ấy là đồng chí tốt."
Giang Bá Ân nghe vậy thì hơi sửng sốt, đồng chí này tốt đương nhiên không thể nghi ngờ. Lấy ra nhiều đồ tốt như vậy, cũng không thấy yêu cầu cái gì. Hơn nữa dựa theo tin tức bên dưới báo lên, đồng chí này cũng thành thật, trên cương vị công tác làm việc tận tụy, cũng không vì lập được công cho quốc gia mà vênh váo lên mặt. Biết an phận thủ thường.
Đồng chí như vậy không tốt, còn ai tốt?
Chỉ muốn khích lệ? "Lấy danh nghĩa quân đội tặng cho cô ấy một cái bằng khen à?" Chuyện này ông ta vẫn có thể đáp ứng. Tài liệu lần này giúp ích rất lớn đối với ngành công nghiệp quốc phòng, nơi được lợi chính là bộ đội.
Lâm Thanh Bách đáp: "Những tài liệu này của cô ấy không chỉ ứng dụng được trong công nghiệp quốc phòng mà cũng có thể dùng được trong dân dụng. Hơn nữa sau này nói không chừng còn có những kỹ thuật khác có thể ứng dụng trực tiếp để phục vụ nhân dân. Trước kia cô ấy cũng từng được hầm mỏ thông báo biểu dương, lần nào cũng được quản lý mỏ tự mình ký rồi phát, có được sự ghi nhận của tất cả công nhân trong hầm mỏ."
Giang Bá Ân cũng là người thông minh, nghe ám chỉ này của anh, chân mày nhướng lên.
Ông ta trợn mắt nhìn Lâm Thanh Bách. Đưa tay chỉ vào anh, hồi lâu không lên tiếng, ngón tay rung lắc mạnh: "Được lắm, cậu được lắm!" Nói xong chính ông ta cũng phải bật cười: "Yêu cầu này của cậu còn không lớn à, không phải vẫn là đòi bằng khen danh dự? Tôi nói cho cậu biết, cho dù giấy khen này có phát xuống, cũng không thể tùy tiện sử dùụng. Bây giờ thái độ của chúng ta nhất trí, chuyện này không có nhiều người biết, phải giữ bí mật. Chuyện này cũng là vì tốt cho đồng chí nữ đó. Nếu như bị người ta biết tầm quan trọng của cô ấy, cậu nói xem sau này sẽ xảy ra chuyện gì? Bên phía đảo, còn Mỹ nữa, không đâu là vô dụng."
"Ở Nam Giang tôi vẫn bảo vệ được cô ấy, bằng khen kia chỉ là cho cô ấy chút động viên tinh thần, bình thường sẽ không dùng đến đâu." Lâm Thanh Bách kiên trì nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận