Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 476

Lý Tĩnh là người từng trải, vừa thấy những dấu vết trên người cô cháu gái là biết cô nàng tự nguyện chứ đâu. Nếu thực sự phản kháng, vì sao trên người lại không có chút vết thương nào được.
"Cháu nói thật mà bác cả, thực sự là anh Tùng mà." Hứa Hồng khóc lóc. Rõ ràng là anh Tùng, thấy chị ta thì cho chị ta tiền, còn đưa cả phiếu công nghiệp cho chị ta nữa. Chị ta còn chưa nói gì đã ôm lấy chị ta giở trò. Chị ta đau đến ngất đi, khi tỉnh lại thì chính là lúc bị đám người mặc quân phục đó phát hiện ra.
"Không thể nào, bác cả của mày đã nói cậu ta từ đầu vẫn luôn ở bên đó dạy học, chỉ đạo viên Lâm người ta đang giảng bài sao có thể đi cùng mày chui vào trong rừng được? Bây giờ mày còn muốn liên lụy người ta, sao không chịu nghĩ sau này sẽ như nào chứ. Mày làm như vậy sẽ bị coi là thứ dâm đãng có biết không, cả cái hầm mỏ này ai cũng biết chuyện của mày rồi."
Lý Tĩnh càng nói càng cảm thấy hốt hoảng. Hy vọng biết bao nhiêu năm trời của cô ta, trả giá nhiều thứ như vậy rồi. Kết quả lại thành như này. Hứa Mai Tử có công việc thì không quan tâm nhà cửa nữa, còn oán hận bác dâu cả này. Cứ tưởng Hứa Hồng còn có chút hy vọng, chí ít cũng không thể đến mức công dã tràng xe cát, nhưng Hứa Hồng còn tệ hơn cả Hứa Mai Tử, thế mà dám cùng kẻ khác vụng trộm. Mặt mũi đã chẳng thấy đâu, nó còn đem chút danh dự còn sót lại quăng sông sạch sẽ luôn.
Hai mắt cô ta đỏ bừng, ngồi trên giường tự vỗ đùi mình: "Số tôi sao khổ thế này trời ơi, sao lại nuôi ra thứ như vậy chứ, bẽ mặt chết mất."
Ở bên ngoài, một đám người tụ tập hóng chuyện xem tình hình bên trong.
Chị dâu Tiêu cắn hạt dưa: "Tôi đây đã sớm đoán được sẽ có ngày này. Con bé kia lúc còn đi học đã không ngoan ngoãn gì rồi, cả ngày chỉ chăm chút ăn mặc trang điểm sao cho xinh đẹp, không biết muốn làm gì nữa."
Một cô gái còn đang đi học mà lòe loẹt như vậy, nếu không phải muốn quyến rũ bạn học nam thì là nhắm đến thầy giáo còn gì. Chị dâu Tiêu thầm nghĩ trong bụng.
Những người khác không cần biết là có hiểu biết về Hứa Hồng không, dù sao sự việc cũng đã xảy ra rồi. Trước kia dù không ăn mặc hoa hòe lòe loẹt thì bây giờ cũng nghĩ nhất định là đã từng ăn diện trang điểm.
Mà hôm nay lúc bị mọi người phát hiện, trên người còn mặc váy hoa đấy, trên đầu cũng cài hoa. Ăn mặc như thế rồi đi vào khu rừng ngoài ngoại thành, nói là không phải đi vụng trộm với ai đó thì còn định làm gì chứ.
Lúc Hứa Kiến Sinh trở về, mọi người vẫn còn đang bàn tán xôn xao, nhìn thấy Hứa Kiến Sinh về rồi mới bớt lại chút.
Hứa Kiến Sinh cũng không kịp để ý đến người khác, đen mặt đi vào trong phòng: "Sắp xếp đồ đạc, chuẩn bị cho Hồng Hồng về với ông bà đi."
"Cháu không về, bác cả, cháu không về đâu." Hứa Hồng lập tức từ trên giường lao xuống, ngã sấp trên mặt đất, khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem.
Chị ta tuyệt đối không trở lại cái chỗ làm ruộng đó đâu, những gì trước kia nhìn thấy vẫn còn in rất rõ trong đầu chị ta đến giờ.
Thời kỳ loạn đói, mỗi lần trở lại thôn đều nghe bà nội nói có người bị chết đói. Người bạn Xuân Nữu lúc nhỏ của chị ta lúc được tìm thấy, cơ thể vẫn còn đang dựa vào bên lu nước, bụng còn bị căng vỡ. Cũng không biết là chết do đói hay do chết do căng đến vỡ bụng.
Gia đình họ Hứa của chị ta tuy không có người bị chết đói, nhưng nhỏ Hai và nhỏ Tư lúc đó đều gầy trơ xương, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Lúc đó chị ta chỉ biết, mình phải ở lại trong thành phố, tuyệt đối không thể trở về quê. Chị ta không muốn sống những ngày như vậy.
"Không về cũng phải về, ở hầm mỏ không còn ai đồng ý chứa chấp cháu nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận