Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 764

Đại Bảo vỗ đầu Nhị Bảo: "Em mấy tuổi rồi mà còn cãi nhau với thằng ba?" Sau đó cậu bé rất ra dáng anh cả vuốt đầu Tam Bảo: "Ngoan nào."
Tam Bảo mở to hai mắt nhìn anh cả nhà mình với ánh mắt sùng bái. Tuy rằng anh cả và anh hai y chang nhau, nhưng người bảo vệ cậu bé chắc chắn là anh cả, còn người hung dữ với cậu bé nhất định là anh hai.
Nhị Bảo cảm thấy cực kỳ tủi thân, rõ ràng biết cậu bé chỉ nói đùa thôi, nhưng lần nào anh cả cũng cố ý đóng vai người tốt. Thật là xấu xa.
Hứa Nam Nam phớt lờ ba đứa con trai ngốc nghếch nhà mình và tiếp tục khuyên hai cụ.
Rốt cuộc hai cụ vẫn không nỡ rời xa tụi nhỏ nên đã đồng ý đến thủ đô với gia đình bọn họ. Hai cụ nói chờ Tam Bảo vào tiểu học thì cả hai sẽ về Nam Giang.
Bởi vì quyết định năm sau sẽ đi nên Hứa Nam Nam viết thư cho Tiểu Mãn, dặn cô ấy tết này về nhà ăn tết. Khi gia đình cô đến thủ đô, mọi người sẽ ít có cơ hội gặp nhau hơn.
Hơn nữa kỳ thi tuyển sinh đại học sắp được khôi phục rồi, Hứa Nam Nam cũng muốn dặn dò Tiểu Mãn mấy câu, đưa cho cô ấy một ít tài liệu, dặn cô ấy chuẩn bị thi cử cho tốt. Thành tích của Tiểu Mãn tốt, khả năng tiếp thu cũng tốt, nếu như cô ấy có thể thi đậu đại học và trở thành nhóm sinh viên đầu tiên, tiền đồ sau này là không thể giới hạn.
"Vu Tiểu Mãn, năm nay cậu có về nhà ăn tết không?"
Trong khu ký túc xá dành cho thanh niên trí thức, mấy cô gái đang bàn về chuyện ăn tết. Bọn họ là thanh niên trí thức, một năm cũng chỉ có thể về thăm nhà mấy dịp như vậy. Có một số người vì nhà ở xa nên từ ngày được cử xuống nông thôn tới giờ vẫn chưa từng về thành phố.
Tiểu Mãn đang xem từ điển để học từ vựng mới, nghe thấy lời này thì cười nói: "Chị của tớ bảo tớ về nhà. Tôi cũng muốn về nhà ăn tết."
Cô ấy đã ở nơi này mấy năm rồi, từ đó đến giờ chưa một lần về nhà đón năm mới. Hơn nữa, năm nay cô ấy muốn đưa Trần Trung Hoa về nhà để mọi người xem mặt.
Cô ấy đã ở bên Trần Trung Hoa lâu, cứ kéo dài mãi cũng không tốt.
Cô gái ở cùng ký túc xá nói: "Vu Tiểu Mãn, cậu với Trần Trung Hoa thế nào rồi? Bao giờ kết hôn? Tớ nói này, lần trước tớ còn thấy con gái của nhà thư ký theo đuổi anh ta đấy, cậu phải cẩn thận một chút."
Đây cũng không phải là chuyện gì lạ lùng, thanh niên trí thức đến nơi này không biết bao giờ mới được về thành phố, nếu gặp được một cô gái hợp ý trong thôn thì cũng có thể kết hôn. Ở trong thôn có thêm người nhà, có người chăm sóc, cũng không sợ bị đói.
Tiểu Mãn nghe vậy thì sửng sốt một lúc: "Trần Trung Hoa không nói cho tớ biết chuyện đó."
"Cậu phải chú ý một chút đấy." Nữ thanh niên trí thức đó nhắc nhở.
Tiểu Mãn không tin Trần Trung Hoa sẽ phản bội mình, cho nên không hỏi anh ta chuyện đó. Vào mấy ngày trước khi về nhà, cô ấy đến tìm Trần Trung Hoa và hỏi anh ta có đồng ý theo cô ấy về thị trấn để gặp người nhà của cô ấy hay không.
Trần Trung Hoa chải tóc theo ngôi bảy ba, mặc áo khoác màu xanh quân đội, cả người trông vừa đĩnh đạc vừa có vẻ trí thức. Năm đó khi mới đến nơi này, anh ta được rất nhiều người yêu thích. Sau này, khi anh ta nhìn trúng Tiểu Mãn và hẹn hò với cô ấy thì những người khác mới ngừng tơ tưởng.
Hai người ở bên nhau đã gần hai năm, Tiểu Mãn vẫn luôn cho rằng hai người sẽ kết hôn.
Nhưng lúc này, Trần Trung Hoa lại nhìn Tiểu Mãn với vẻ áy náy: "Tiểu Mãn, anh xin lỗi."
Tiểu Mãn nhìn anh ta, đôi mắt mở tròn xoe: "Anh có ý gì?"
"Anh, chúng ta chia tay nhé." Trần Trung Hoa cúi thấp đầu nói: "Tiểu Mãn, anh không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Ở nơi này anh không thể phát huy hoài bão của mình, ở mãi nơi này anh sợ anh sẽ trở nên sa đọa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận