Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 722

Là một chiếc xe Jeep màu lục quân, lái xe là một người đàn ông mặc quân phục. Chỉ là toàn bộ thùng xe yên tĩnh đến mức khiến người cảm thấy không thoải mái.
Trên cổ truyền đến một cơn đau nhói. Đó là cơn đau do mũi kim đâm vào. Cô sờ cái đầu vẫn còn hơi đau của mình. Cảm giác choáng váng vẫn còn đó.
Chuyện xảy ra trước khi hôn mê cũng dần dần tái hiện lại trong đầu cô.
Cô và bác sĩ Từ ở bên ngoài nói về bệnh tình của Chu Phương, trên hành lang người đến người đi không tiện nói chuyện, bác sĩ Từ và cô đành vào trong phòng làm việc nói. Bác sĩ Từ còn cho cô xem bệnh án của Chu Phương.
Cô vừa mới xem thì đã bị người bưng kín miệng, sức lực của người này rất lớn, cô còn chưa kịp giãy giụa, trên cổ đã bị người ta đâm một kim. Cũng không biết đó là thứ thuốc gì mà khiến cả người cô mất hết sức lực, đầu óc tối sầm chìm vào hôn mê.
"Đồng chí Vu, cô đã tỉnh."
Hứa Nam Nam nghiêng đầu nhìn qua theo tiếng nói, bác sĩ Từ đang ngồi ở bên cạnh nhìn cô cười, trên mặt vẫn là nụ cười hiền lành như khi còn ở bệnh viện. Cô ta mặc quần áo màu xám, tóc dài cũng biến thành tóc ngắn, đeo mắt kính, thoạt nhìn cứ tưởng là đàn ông.
Hứa Nam Nam trừng mắt nhìn cô ta: "Cô là gián điệp!"
"Không, tôi chỉ làm việc đúng đắn vì tín ngưỡng mà thôi." Bác sĩ Từ híp mắt cười: "Cô không biết vì một người là cô mà lần này chúng tôi đã bại lộ bao nhiêu người đâu. Cho nên đồng chí Vu à, cô vẫn nên thành thật một chút, nếu không thì chúng tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu."
"Dù các người là gián điệp, các người bắt tôi làm gì? Cô bắt một dân thường như tôi cũng vô dụng."
"Vậy sao? Đồng chí Vu cũng không cần che giấu nữa. Chúng tôi tự nhiên có con đường riêng để biết một số tin tức. Ví dụ như gần đây đất nước của cô hình như đang nghiên cứu cái gì đó, các giáo sư và chuyên gia quốc nội đều biến mất. Phạm vi liên quan tới các mọi ngành nghề. Mà tất cả những thứ này lại không tránh khỏi có quan hệ với đồng chí Vu. Lại nói tiếp, đồng chí Vu là gián điệp che giấu giỏi nhất mà tôi từng thấy. Nếu không phải ngẫu nhiên, chúng tôi thật sự không nghĩ đến cô đâu."
Hứa Nam Nam khẩn trương nuốt nước bọt, dù trong lòng run rẩy vì sợ hãi, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: "Nếu tôi là gián điệp, tôi có thể dễ dàng bị cô bắt đi như thế này sao?"
Bác sĩ Từ mỉm cười: "Đồng chí Vu à, cô đừng phủ nhận nữa. Khi đã ở trong tay chúng tôi, những kẻ vô dụng chỉ có một kết cục."
Hứa Nam Nam nghe thấy lời đó thì cũng không nói nhiều nữa. Lúc này dù phủ nhận hay thừa nhận đều không có lợi, cô dứt khoát không nói chuyện.
Cô nhắm mắt lại, không biết bây giờ anh Lâm có biết cô đã bị bắt hay chưa, liệu có người nào đến cứu cô hay không? Cô cuộn chặt bàn tay lại, ép buộc mình phải bình tĩnh. Không thể sợ hãi, gián điệp thì thế nào chứ, đều là con người cả. Cô nhất định sẽ không sao. Ít nhất những người này sẽ không giết cô vào lúc này.
Tuy rằng đã tự ám thị với chính mình như vậy, nhưng trong lòng cô vẫn nhịn không được thấy sợ hãi, đây không phải là đang quay phim truyền hình, đây là thật...
Cô cắn môi, dứt khoát không để ý đến người bên cạnh, nghiêng đầu tiến vào cửa hàng Taobao. Cô tìm vũ khí khắp nơi, nhưng tiếc là trong Taobao không có vũ khí gì cả, chỉ dao thôi thì chắc chắn không đủ, tài nghệ của người ta tốt hơn cô, dù cô có cầm dao thì cũng đánh không lại.
Dùi cui điện, bình xịt phòng kẻ xấu, nước ớt cay... lực sát thương không đủ.
Trong đầu chợt nghĩ tới gì đó, cô vội vàng tìm đến khung đối thoại của Cổ Lỗ Sĩ: "Cứu mạng cứu mạng, nếu như bị đặc vụ bắt thì phải chạy thoát như thế nào? Có loại vũ khí nào có thể đánh một phát thắng luôn hay không?"
Cổ Lỗ Sĩ không trực tuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận