Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 286

Ít nhất bên đó cũng có nhiều người chung chí hướng ở bên, có thể nói chuyện với nhau, cũng có thể cùng nhau vượt qua. Hơn nữa, khi ông ấy ở nông trường, cô cũng có thể thỉnh thoảng tặng đồ qua cho ông ấy. Ở nơi khác thì cô không cần phải trốn tránh nữa.
Sau khi biết Hạ Thu Sinh phải rời đi, trong lòng Hứa Nam Nam luôn cảm thấy có chút khó chịu. Ngày hôm sau rời giường, hai mắt của cô sưng lên.
Tống Quế Hoa nhìn mà sợ hãi: "Buổi tối không ngủ được hả?"
Hứa Nam Nam lắc đầu: "Tiểu Mãn chuyển hộ khẩu vào thành phố nên cháu thấy vui quá ấy mà."
"Nên vui vẻ, sau này hai chị em cháu đã là người thành phố chân chính rồi, cũng được chia lương thực cung ứng rồi." Tống Quế Hoa vừa vui mừng vừa cảm khái.
Hơn một năm mà hai đứa bé này đã thay đổi đến mức nghiêng trời lệch đất.
Hứa Nam Nam thấy cô ấy thương cảm thì mỉm cười nói: "Thím à, thím đừng lo, sau này Mộc Đầu và Thạch Đầu cũng sẽ có cơ hội."
Còn ba năm nữa, Mộc Đầu và Thạch Đầu cũng có thể lên trung học cơ sở. Trình độ trung học cơ sở lúc này cũng không nhất định phải tốt nghiệp trung học cơ sở mới tính, dù mới học xong lớp bảy hay lớp tám thì cũng có thể ra ngoài nói với mọi người là mình có trình độ cấp hai. Đến lúc đó, nếu Mộc Đầu và Thạch Đầu muốn thi cử thì cô cũng có thể bổ túc cho các cậu. Cho dù có ở nhà làm ruộng cầy cấy thì cũng không đến nỗi nào, dù sao cũng có thể an ổn vượt qua thời kỳ đó. Chờ thời kỳ đó trôi qua, tuổi của hai người cũng không lớn, chỉ cần hai đứa nhỏ biết tiến tới, cô có thể chỉ đường dẫn lối cho bọn họ kiếm tiền và sống cuộc sống tốt hơn.
Hứa Nam Nam không trực tiếp nói ra những lời đó, Tống Quế Hoa cho rằng Hứa Nam Nam vì muốn để mình yên tâm nên mới hứa hẹn như vậy, cô ấy lập tức lắc đầu nói: "Thôi, thím cũng không yên tâm cho hai thằng nhãi nhà thím ra ngoài lăn lộn, phải đặt chúng dưới mí mắt thì thím mới yên tâm."
Lời này của cô ấy rõ ràng là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo. Có người mẹ nào mà không muốn để con của mình sống tốt chứ, nhưng Tống Quế Hoa lại không thể nói như vậy, nếu không thì có khác gì làm ơn mà đòi báo đáp đâu.
Cuộc sống của hai đứa nhỏ này cũng không dễ dàng gì.
Hứa Nam Nam cũng không nói gì thêm, vẫn chưa đến lúc, nói nhiều cũng vô dụng, dù sao thì chỉ cần khắc ghi trong lòng là được. "Thím này, chờ nghỉ hè, thím để Mộc Đầu và Thạch Đầu đến chỗ cháu chơi nhé, bây giờ đã có nơi ở, bọn nó có thể vào thành phố chơi được rồi ạ."
Lần này thì Tống Quế Hoa không từ chối.
"Được, nên để hai đứa nó đi đây đi đó cho biết việc đời."
Sau khi nhảy lên chuyến xe vào thị trấn, Hứa Nam Nam mới thấy Lưu Xảo cũng ngồi trên xe. Cô ta tự mình mang theo băng ghế, khom người ngồi đó.
Thấy Hứa Nam Nam lên xe, vẻ mặt của cô ta khẽ thay đổi, giống như muốn nói gì đó.
Hứa Nam Nam bĩu môi, cố tình làm như không thấy.
Xe chạy một đường xóc nảy, rốt cuộc cũng tới thị trấn.
Sau khi xuống xe, Hứa Nam Nam cũng không định đến mỏ làm việc, cô có một ngày nghỉ phép, lại xin nghỉ thêm một ngày nữa, nên hôm nay vẫn có thể nghỉ tiếp, cô tranh thủ thời gian này đưa hộ khẩu của Tiểu Mãn đến nhà của ông Vu luôn.
"Nhỏ Hai." Hứa Nam Nam vừa mới đi về phía trước không lâu thì Lưu Xảo đã đuổi theo, một đôi mắt trông không tệ nhìn Hứa Nam Nam: "Nhỏ Hai, cháu không niệm chút tình cảm nào ư. Trước kia là đứa trẻ tốt biết bao, mới chớp mắt đó mà ngay cả tổ tông cũng không chịu nhận."
Đây là muốn chỉ trích cô đây mà. Hứa Nam Nam nhìn cô ta với ánh mắt lạnh lùng, sau đó mím môi bước về phía trước.
"Nhỏ Hai." Lưu Xảo lại đuổi theo chặn Hứa Nam Nam lại: "Cháu cho rằng cháu được nhận làm con thừa tự rồi thì sau này sẽ tốt hơn sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận