Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 663

Hứa Kiến Hải ở bên cạnh nói: "Anh cả, anh nói anh không quản nữa, nhưng Hồng Hồng nhà chúng ta xảy ra chuyện ở hầm mỏ. Nếu anh mà không giúp đỡ thì anh coi anh có còn lương tâm không?"
Hứa Kiến Sinh bây giờ không qua lại với gia đình ở quê nữa, cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Bây giờ hắn ta không hề muốn liên quan tới chuyện của Hứa Hồng.
"Chuyện này tôi không thể giúp, tôi cũng không quen ai ở ủy ban huyện."
Hứa Kiến Hải không tin: "Lần trước không phải cũng là anh làm này làm nọ rồi chuyện đó cũng giải quyết xong đó sao?" Lần này gã ta muốn để Hứa Kiến Sinh đứng ra giải quyết như lần trước để xác định chuyện cưới xin cho con gã ta, tránh sau khi con gái kết hôn sẽ chịu oan ức.
Hứa Kiến Hải tính toán hết rồi. Gã ta sẽ để Hứa Kiến Sinh ra mặt nói chuyện. Dù sao lần trước hắn ta ra mặt cũng đã bàn được chuyện đính hôn, chắc chắn lần này cũng giải quyết được giống như lần trước.
Dù gì thì lấy thân phận của anh trai gã ta cũng tốt hơn để nông dân quèn như gã ta đi bàn chuyện.
Hơn nữa con gái gã ta xảy ra chuyện ở đây, anh cả của gã ta phải có nghĩa vụ.
Chỉ là gã ta nghĩ thì hay, nhưng Hứa Kiến Sinh lại không tình nguyện dính dáng tới chuyện này. Hơn nữa lúc đó người có khả năng thúc đẩy chuyện của Hứa Hồng và Lưu Hồng Quân cũng là bạn trai của Nam Nam.
Hắn ta không thể vì chuyện của Hứa Hồng mà đi tìm bạn trai của Nam Nam được. Hơn nữa Nam Nam cũng sẽ không giúp đỡ chuyện này.
"Kiến Hải, chuyện này tôi không có cách nào giúp đỡ được. Tôi không có mối quan hệ nào với bên ủy ban huyện cả, có đi cũng không vào được cửa."
"Bạn trai của Nam Nam không phải ở ủy ban huyện sao, sao bác không bảo Nam Nam giúp. Không phải là vì không muốn làm phiền con gái ruột sao?"
Hứa Hồng ngồi một bên lạnh lùng nói.
Nghe chị ta nói vậy, vẻ mặt Hứa Kiến Sinh lạnh xuống.
Hứa Kiến Hải cũng nói: "Anh, tốt xấu gì nhỏ hai cũng là con gái ruột của anh, đừng nói anh không quản được nó chứ, hay là anh không muốn quản."
Cùng là cha, Hứa Kiến Hải không tin anh cả không quản được nhỏ hai.
Nếu như con gái ruột không nghe lời thì gã ta sẽ trực tiếp đánh chết. Nói tới nói lui, cũng chỉ là anh cả không muốn hao tâm tốn sức lo liệu chuyện này.
Hứa Kiến Sinh tức đến mức đen mặt. "Chú cũng biết Nam Nam là con gái ruột của tôi, sao chú không nói mấy năm nay sao tôi không quan tâm con bé đi? Bây giờ cần con bé, lại bảo tôi đi nhận con gái? Ban đầu mẹ bảo tôi đưa con bé về, sao chú không nói con bé là con gái ruột của tôi?"
"Anh đang trách em sao? Lúc đó là do mẹ gây chuyện chứ có phải em làm đâu. Để bọn nhỏ vào thành phố, lúc đó chẳng phải cũng là do mẹ sắp xếp sao? Ban đầu em cũng tin tưởng anh và chị dâu, kết quả thì sao, bây giờ con gái em lại xảy ra chuyện này thì mấy người bắt đầu đùn đẩy trách nhiệm đó à?"
Giọng nói của Hứa Kiến Hải còn to hơn cả Hứa Kiến Sinh. Gã ta cảm thấy mình có lý. Ban đầu cũng không phải do gã ta ép anh cả nuôi con cho, cũng là cha mẹ sắp xếp, bây giờ anh cả hối hận rồi à? Gã ta có nói gì đâu.
Cho dù có nói, đó cũng là Trương Thúy Cầm nói.
Gã ta là người khôn ranh như thế nào chứ, sao có thể để cho người khác nắm đằng chuôi?
Hứa Kiến Sinh im lặng không lên tiếng nhìn em trai thứ của mình, nhớ tới chuyện khi còn bé, lúc ba anh em đi tới nhà địa chủ ăn trộm lúa mạch ăn. Chú hai ăn nhiều nhất. Kết quả khi về lại nói chuyện này với cha mẹ. Làm hại hắn ta và chú ba bị dạy dỗ một trận. Buổi tối cả cơm cũng không ăn được, đều vào bụng của chú hai hết.
Lúc đó bọn họ mới bao nhiêu chứ, chừng mười tuổi mà thôi.
Chuyện trước đây chưa từng nhớ ở trong lòng, bây giờ lại như thước phim quay chậm ở trong đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận