Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 237

“Bọn họ biết hoàn cảnh của em và Tiểu Mãn, lại tình cờ có căn nhà, thế là cho bọn em ở." Hứa Nam Nam kể lại nửa thật nửa giả.
"Chỉ đơn giản thế thôi sao?"
Hứa Nam Nam nói: "Không thì chị cho rằng thế nào? Em không có gì cả, còn có thể mua được căn nhà sao?"
"Chuyện tốt như vậy sao chị không gặp phải kia chứ. Không được, chị phải đến nhà bọn em tham quan thử xem." Chu Phương phẫn nộ nói.
"Đương nhiên được ạ, em còn định dọn nhà xong sẽ mời mọi người ăn một bữa đấy."
"Được được được, đến lúc đó chị nhất định sẽ đi." Tâm trạng của Chu Phương lúc nào còn kích động hơn cả lúc Hứa Nam Nam đỗ được làm công nhân chính thức.
Nhà luôn đó, Nam Nam giải quyết được chuyện này đúng thật là vân may quá tốt.
Nghe cô chị ấy nói, ở cùng với người may mắn thì cũng dễ được may mắn theo. Ôi chao, gần đây hình như có phải mình cũng trót lọt hơn rất nhiều không.
Ở phía bên kia, Ngô Tinh rút cây kim đâm lên ngón tay ra, nhẹ nhàng cắn đầu ngón tay bị đâm của mình.
Trưa ngày hôm sau, Chu Phương thúc giục Hứa Nam Nam chuyển đi.
Đồ đạc Hứa Nam Nam không nhiều, quần áo của cô và Hứa Tiểu Mãn cũng không nhiều, đồ dùng sinh hoạt hàng ngày cũng rất đơn giản, một tấm đệm bông và một cái chăn.
Hứa Nam Nam nói: "Chuyển cái gì chứ, em còn đợi buổi tối mới chuyển đi mà."
Chu Phương lắc đầu: "Làm gì phải đợi buổi tối. Ban ngày chuyển nhà là tốt nhất. Em dọn một chiếc mền chị dọn một chiếc đệm, Tiểu Man xách đồ dùng hàng ngày, Ngô Tình thì xách bao, không phải là được rồi sao?"
Hứa Nam Nam nhìn, đúng thật là một chuyến đã có thể chuyển đi được. "Vậy được ạ, nhưng chúng ta nói rồi đó, lát nữa chuyển xong rồi thì phải cùng đến nhà hàng ăn cơm. Nếu không em không muốn mọi người giúp em đâu."
Hứa Nam Nam vẫn rất coi trọng những chuyện có qua có lại như thế này. Không để người ta ra sức, không cho lợi ít thì tình cảm có tốt cỡ nào cũng sẽ bị dùng hết.
"Yên tâm đi, bọn chị chưa từng nghĩ sẽ tha cho em. Lát nữa đừng tiếc là được." Chu Phương đặt chăn mềm lên lưng mình rồi sải bước đi ra ngoài.
Hứa Nam Nam lập tức đi theo, Hứa Tiểu Mãn cũng cười mỉm chi xách đồ đi theo sau, lúc di đường còn nhảy lên vì hưng phấn.
Ngô Tinh có chút lơ đễnh đi ở phía sau.
Đi bộ khoảng hai mươi phút thì đến ngôi nhà bên đường Xây Dựng.
Hứa Nam Nam mở cửa sân, Chu Phương bước vào, hai mắt trợn to: "Trời ạ, Hứa Nam Nam, nơi này của em rộng rãi quá."
"Ngôi nhà này của em nếu mà để nhà nước sắp xếp, nhất định là dựng được một cái lều ở ngoài sân, nhét cả một nhà vào, sau đó ở trong nhà thì nhét hai gia đình vào. Trông coi, hai người em và Tiểu Mãn ở, thoải mái biết bao."
Chu Phương không khách sáo nhìn vào bên trong, sau đó đặt đồ đạc vào trong đó.
"Ngay cả đồ đùng trong nhà cũng đã chuẩn bị xong rồi à. Xem chị đã đỏ cả mắt lên luôn rồi này." Chu Phương bước ra khỏi phòng, vẻ mặt vừa kích động vừa hâm mộ.
Ngô Tinh cũng bước ra từ một căn phòng nhỏ khác, mày nhíu rất chặt.
"Hứa Nam Nam, cậu ở đây có phải quá rộng rãi không? Ở hầm mỏ có bao nhiêu công nhân còn không có nhà để ở. Có những người còn bởi vì vấn đề nhà cửa mà không kết hôn được, Tương Lệ Lệ bởi vì chuyện nhà cửa nên vẫn luôn kéo dài đấy."
Hứa Nam Nam không ngờ Ngô Tinh đột nhiên nói ra những lời này, có chút không phản ứng kịp: "Thế nên?"
"Ý của tớ là, cậu có muốn nói chuyện với hầm mỏ, để ngôi nhà này có thể phân phối lại cho hầm mỏ. Cậu là công nhân chính thức của hầm mỏ, làm thế này thì sau này có đánh giá gì về tiên tiến cũng sẽ dễ dàng hơn."
Hứa Nam Nam còn chưa nói chuyện, Chu Phương đã không vui: "Ngô Tinh, em nói cái gì vậy? Đây là nhà của Nam nam, dựa vào đâu phải lấy ra." Chính chị ấy cũng thấy không vui.
Bạn cần đăng nhập để bình luận