Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 567

Lên xe lửa, Hứa Nam Nam mới lén nhìn quà Lâm Trường Chinh chuẩn bị, nhiều tới mức không nhìn nổi. Rượu, thuốc lá, trà, đồ bổ đều có cả. Bao bì toàn là thứ bên ngoài không mua được, đều là những thứ đặc biệt.
Cô nhìn lại, còn có một chiếc hộp nhỏ, trông không giống đựng món quà.
Lâm Thanh Bách mở ra xem, bên trong có một xấp tiền và các loại phiếu chứng nhận quân dụng.
Hứa Nam Nam lập tức đóng cái hộp lại, liếc mắt nhìn sang bên cạnh, tiền bạc không thể lộ ra ngoài cho người ta thấy đâu. Nhưng ai mà ngờ cha của Lâm Thanh Bách lại đưa tiền luôn kia chứ.
Cô bỏ chiếc hộp vào trong túi xách bên mình, Hứa Nam Nam định thừa dịp Lâm Thanh Bách không chú ý, ném lên cửa hàng Taobao kia.
"Tiền này em giữ bên mình trước, quay về Nam Giang sẽ đưa cho anh." Cô nghiêm túc nói.
Lâm Thanh Bách cười, dựa vào sau giường: "Cho em, trả lại cho anh làm gì, đây là sính lễ ông già nhà anh cho nhà em đấy."
Vừa nghe là sính lễ, Hứa Nam Nam kinh ngạc, đưa mắt liếc nhìn túi xách: "Em còn tưởng cha anh không hài lòng về em chứ."
Lần này trở về, Lâm Trường Chinh rất ít khi nói chuyện với cô, cười cũng rất ít. Hơn nữa với thái độ đó của Lý Uyển, cô cảm thấy mình không được hai người này đồng ý. Lâm Trường Chinh không trực tiếp phản đối, hẳn có lẽ là vì nể mặt anh Lâm mà thôi.
Cô không ngờ lần này lại còn chuẩn bị quà và sính lễ.
"Không ai có thể thấu hiểu được trong lòng ông ấy đang nghĩ gì đâu. Đây cũng là nguyên nhân những năm qua anh không cách nào gần gũi với ông ấy. Nhưng ông ấy chuẩn bị cho em những thứ này, nói rõ em rất hợp ý ông ấy. Đồng chí Nam Nam, xem ra em vẫn rất làm người ta yêu thích đấy."
Hứa Nam Nam được khen, cười đắc ý: "Chứ sao, cũng không nhìn xem là ai chứ."
Nhân cơ hội lúc ngủ, Hứa Nam Nam ném thứ đáng tiền vào trong túi xách trên người. Mặc dù thời đại này người ta không dám ngang ngược lộng hành, nhưng không thể không có sự phòng bị.
Cũng may trên đường cũng xem như bình an, ba ngày sau hai người tới trạm xe lửa tỉnh lỵ, Hứa Nam Nam bỗng nảy sinh cảm giác như một người xa quê trở về nhà.
Cuối cùng cũng về tới rồi.
Thời tiết ở Nam Giang tốt hơn ở thủ đô nhiều. Mặc dù cũng bắt đầu trở lạnh, nhưng vẫn có nắng, chỉ cần mặc một bộ áo bông cũng đủ để đối phó rồi.
Hai người vừa trở về Nam Giang đã chạy thẳng tới nhà họ Vu.
Ông bà nội Vu nhận được điện báo, biết hôm nay hai người về tới. Trước đó hai ngày hai người đã đến xã mua bán để mua cải trắng mới, sau đó lại đi cắt thịt lợn, gói sủi cảo nhân cải trắng thịt heo.
Lúc Hứa Nam Nam và Lâm Thanh Bách về đến nhà, nhìn thấy trên bàn chất đầy từng chiếc từng chiếc sủi cảo to tròn.
Nước trong nồi sôi sùng sục, hơi nùng hầm hập.
Lúc này mới có cảm giác gia đình.
Trước khi ăn cơm, Hứa Nam Nam đưa quà của Lâm Trường Chinh, bao gồm cả tiền và phiếu cho ông bà Vu.
Bọn họ là người lớn trong nhà, những thứ này phải để ông bà nội sắp xếp.
Ông Vu nhìn những thứ này, không hoàn hồn nổi: "Mới đó đã đưa sính lễ rồi à?"
Lâm Thanh Bách mỉm cười: "Cha cháu biết chúng cháu đã đính hôn thế nên tặng sính lễ sớm ạ. Tạm thời bây giờ bọn cháu sẽ không đến thủ đô nữa, đến lúc đó cũng sẽ tổ chức ở bên này."
Ông Vu cảm thấy đưa quá nhiều.
Người khác cho lễ vật đám hỏi nhiều lắm cũng chỉ khoảng một trăm đồng, cái này cũng phải một ngàn đấy. Còn cả những tờ phiếu này nữa, đi tới đâu cũng có thể mua đồ được.
Xem ra, Nam Nam đã nhận được sự thừa nhận của phụ huynh đàng trai rồi.
"Ông cất giữ cho hai đứa, chờ tới khi tổ chức tiệc rượu kết hôn sẽ lấy để mua đồ. Không cần phải động đến tiền lương của Tiểu Lâm, giữ lại sau này sinh sống."
Ông Vu không lo lắng về cuộc sống của vợ chồng trẻ, hai người đều có tiền lương, cũng có nhà ở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận