Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 503

Nếu thật sự như vậy, trong lòng Lưu Kiến Quân lại rất mừng. Nói về quan hệ trong quân đội, người đã sớm xuất ngũ như ông ta đương nhiên không bằng diện con cháu đời thứ hai như Lâm Thanh Bách.
Chỉ là nếu như vậy thì sau này ông ta sẽ hoàn toàn bị Lâm Thanh Bách trói buộc. Hơn nữa còn ở trước mặt ông Tôn và ông Cao. Như vậy thì, nếu sau này Lưu Kiến Quân ông lật lọng, những người khác sẽ không giúp ông ta nữa.
Chủ tịch Tôn thấy Lưu Kiến Quân vẫn còn do dự thì khẽ ho nói: "Ông Cao này, anh nói cuộc đời này của chúng ta phấn đấu vì cái gì, còn không phải là vì để vợ con có thể sống tốt hơn hay sao?"
Cho dù bản thân có làm tốt đến đâu, mà con trai lại không biết phấn đấu, vậy chẳng phải đã phí công rồi sao?
Dù Lưu Kiến Quân có chút dã tâm, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại của con trai, trái tim của ông ta cũng không còn kiên định như trước nữa. Ông ta bưng ly rượu lên kính Lâm Thanh Bách: "Bộ trưởng Lâm, đứa con trai không đàng hoàng đó của tôi đành nhờ cậy bộ trưởng Lâm dạy dỗ giúp rồi."
Lâm Thanh Bách chạm ly với ông ta: "Đều là người của mình, không cần phải xa lạ."
Lâm Thanh Tùng ở bên cạnh vừa uống rượu vừa nhìn hai người, cố nhịn không run lên. Cậu ta vẫn phải học hỏi anh trai mình nhiều hơn mới được.
Khi tiệc rượu đã tàn, người nào về nhà người nấy, Lâm Thanh Tùng hỏi: "Anh này, anh thật sự không định về thủ đô sao?"
Cậu ta biết hiện tại anh trai dốc lòng mượn sức Lưu Kiến Quân như vậy thì nhất định là muốn ở lại đây gây dựng sự nghiệp rồi. Nếu không cũng chẳng cần hòa thuận với Lưu Kiến Quân, vì dù sao sớm muộn gì cũng đi.
Lâm Thanh Bách xoa xoa cái trán đang bị cảm giác say rượu xông lên: "Tạm thời không có dự định đó. Đợi qua mấy tháng nữa, khi anh về thủ đô sẽ bàn bạc với cha. Thanh Tùng, sau khi về nhà em cũng phải nói với cha, đừng nhúng tay vào chuyện quân đội, nếu như có thể thì cố gắng hết sức nghĩ cách ra tiền tuyến dẫn binh."
"Được, em sẽ về nói với cha. Em nói ông ấy không tin, nhưng nếu là anh nói thì ông ấy sẽ cân nhắc."
Lâm Thanh Bách thở dài. Nam Giang tạm thời kiên cố như một cái thùng sắt. Cho dù xảy ra chuyện gì, hẳn là vẫn có thể ứng phó.
Chờ cuối năm, anh sẽ dẫn Nam Nam về thủ đô một chuyến, ấn định chuyện này, chuyện khác thì không cần lo lắng.
Nhắc mới nhớ, cô nhóc đó theo người ta đến tỉnh lỵ mua sắm vật dụng cần dùng cho hôn lễ rồi, không biết sẽ học hỏi được bao nhiêu kinh nghiệm. Lâm Thanh Bách nhớ đến chuyện này, tâm trạng không khỏi thấy vui vẻ.
Lần này theo Chu Phương ra ngoài mua sắm, Hứa Nam Nam mới biết chuyện kết hôn ở thời đại này thật không dễ dàng gì.
Không phải là mua không nổi, mà là mua không được.
Ra giường và chăn đệm đều khó mà gom đủ, dù có phiếu vải cũng mua không được.
Ban đầu, Chu Phương định mua một chiếc váy liền màu đỏ để mặc lúc kết hôn, kết quả là ở tịnh lỵ không thể mua được. Sau một hồi suy nghĩ, chị ấy quyết định mua nguyên liệu về may kiểu áo Lênin, nhưng ngay cả nguyên liệu may quần áo cũng mua không ra. Chị ấy lo lắng đến độ muốn khóc.
Áo Lê nin: là một loại trang phục phổ biến trong những ngày đầu thành lập nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, thuộc về trang phục nữ trung tính hóa.
Hứa Nam Nam bèn lừa chị ấy là mình có bạn ở Thượng Hải, cô sẽ nhờ người bạn đó mua rồi gửi qua đây. Lúc bấy giờ, chuyện mới coi như được giải quyết.
Sau đó, hai người mua kẹo trái cây và hoa quả sấy khô, cũng dựa vào giấy chứng nhận kết hôn, hạn chế mua sắm.
Chỉ mua một chút vật tư như thế này mà hai người chạy đi chạy lại đến mức suýt gãy chân.
Trên đường trở về, Chu Phương lấy thân phận từng trải nhắc nhở Hứa Nam Nam: "Nếu như hai người định kết hôn, nhất định phải mua đồ trước một năm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận