Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 414

Ăn vài ngụm đã xong, Lâm Thanh Tùng phát hiện Hứa Nam Nam vẫn đang vừa ăn vừa trò chuyện với Chu Phương, bèn cầm hẳn bát ra ngoài, nhắm mắt làm ngơ.
Ở cửa nhà ăn là ao nước rửa chén. Lúc này người xếp hàng rất đông. Lâm Thanh Tùng nhìn chén đũa của mình, rửa hay là không rửa đây?
"Anh Tùng."
Lâm Thanh Tùng đang rối rắm thì Hứa Hồng cười tủm tỉm bước đến từ bên cạnh, rõ ràng là đã đợi ở một bên từ lâu. Lâm Thanh Tùng chẳng có mấy kiên nhẫn gặp chị ta. Nếu sau này cán sự Vu thật sự kết hôn với anh trai của cậu ta thì họ là người một nhà. Nhà ông Hứa có xích mích với chị dâu của cậu ta, dù thế nào cậu ta cũng không thể qua lại với người của nhà ông Hứa.
Dù cán sự Vu không nói gì thì anh trai cậu ta cũng sẽ đánh cậu ta đấy.
Đến nay Lâm Thanh Tùng vẫn còn nhớ, khi còn bé cậu ta đùa nghịch cắt một bức hình của anh trai để rồi bị anh trai cậu ta đánh đến mức ngay cả mẹ cũng suýt nhận không ra.
Từ đó về sau dù anh trai cậu ta không đánh cậu ta nữa nhưng cậu ta vẫn tin rằng nắm đấm của anh trai cậu ta còn lợi hại hơn so với ngày còn bé.
Lâm Thanh Tùng không nói lời nào, Hứa Hồng cũng không hề khó chịu, chị ta dịu dàng cười nói: "Anh Tùng, anh đến hầm mỏ đã quen chưa, nếu chưa quen cứ nói với bác cả của em."
"Nói với bác cả của cô có tác dụng gì không?" Lâm Thanh Tùng buồn bực nói.
Hứa Hồng lập tức nghẹn lời.
Chị ta chỉ nói khách sáo thôi…
Hứa Hồng hơi lúng túng, thấy bát đũa trong tay Lâm Thanh Tùng, vội nói: "Anh Tùng, để em rửa chén cho anh."
"Không không không, chuyện này không thể được. Tay của con gái sao có thể rửa chén chứ. Tay của bọn cô phải được chở che thật kỹ, mười ngón không dính nước ngày xuân, nghe bao giờ chưa, phải giữ gìn như vậy đấy." Lâm Thanh Tùng vội né tránh, nói với vẻ mặt khách sáo.
Để người khác nhìn thấy cô rửa chén cho tôi, sau này tôi còn nói rõ được à?
Hứa Hồng không biết suy nghĩ trong lòng của cậu ta, thầm cảm động vô cùng. Đây là lần đầu tiên chị ta nghe con trai bảo không cho con gái rửa chén, lời ấy thật sự quá êm tai, mười ngón không dính nước ngày xuân, vừa nghe là biết xem con gái giống như bảo vật mà che chở.
Chị ta đỏ mặt nhìn Lâm Thanh Tùng: "Anh Tùng, cuối tuần anh có thời gian không, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm. Lần trước anh mời em ăn cơm em còn chưa mời lại."
Cô gái, đó là mời tên nhóc Lưu Hồng Quân kia ăn cơm… Được rồi, cô dùng không hết phiếu lương thực, tôi cũng không thể không giúp cô.
Lâm Thanh Tùng cười nói: "Cô khách sáo như thế, vậy tôi cũng không khách khí với cô, được, thế cuối tuần ta đến tiệm cơm lần trước ăn cơm?"
Nghe cậu ta đồng ý, Hứa Hồng gật đầu liên tục. Nghĩ đến việc cuối tuần hai người được ở bên cạnh nhau, đôi mắt của chị ta không kiềm được mà sáng bừng lên.
Lâm Thanh Tùng còn định nói gì đó, nhưng nhìn thấy Hứa Nam Nam và Chu Phương đi ra ngoài nên vội vàng nói: "Tôi có việc cần làm, phải đi rồi, cuối tuần nói sau." Dứt lời, cậu ta nhanh chân bê chén cơm đi mất.
Hứa Hồng đuổi theo hai bước, thấy cậu ta đi nhanh như thế, biết cậu ta phải đi làm chuyện quan trọng nên cũng không đuổi theo nữa. Chị ta vừa ngoái đầu nhìn thì trông thấy Hứa Nam Nam và Chu Phương, lập tức mím môi hừ mỉa một tiếng. Ngưỡng cổ đi ngang qua người Hứa Nam Nam.
"Em nhìn mà xem, lỗ mũi của cô ta hếch cả lên trời rồi, cũng không ngại khó coi." Chu Phương tức giận nói.
Hứa Nam Nam lại đang nhìn sang hướng của Lâm Thanh Tùng. Vừa rồi cô đã thấy tất cả, hai người nói chuyện ở bên ngoài, nhìn bộ dạng thẹn thùng của Hứa Hồng rõ ràng là có ý với cậu ta.
Chẳng phải Hứa Hồng này có bạn trai rồi sao, con nhà cán bộ ở khu tập thể ủy ban huyện lần trước đạp xe đạp đến đây, sao bây giờ lại dán mắt vào Lâm Thanh Tùng rồi.
Thế là muốn cưỡi lừa tìm ngựa à.
Bạn cần đăng nhập để bình luận