Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 327

Hứa Nam Nam nghe thế thì ra vẻ nghĩ ngợi: "Nói như vậy thì đúng thật là cháu có nhớ ra rồi. Hôm nay có người dở trò lưu manh ở cổng hầm mỏ, bị đưa đến đồn cảnh sát rồi ạ, hình như là dáng vẻ trông như vậy."
Công nhân trong xưởng làm ra chuyện lưu manh thế này là chuyện rất lớn. Chủ nhiệm phân xưởng cũng không màng đêm tối, chạy đến nhà lãnh đạo xưởng để tìm lãnh đạo. Lý Kim Hoa cũng không thèm tìm Hứa Nam Nam ầm ĩ nữa, vội vàng đi theo chủ nhiệm phân xưởng tìm lãnh đạo để giúp đỡ.
Bà ta không hồ đồ, chuyện lớn thế này, bà ta sao xử lý được.
Mấy lãnh đạo xưởng đến đồn cảnh sát tìm hiểu tình hình ngay trong đêm. Lý Kim Hoa cũng đi theo, bà ta gào thét trước cổng đồn công an kêu oan. Ầm ĩ đến mức lãnh đạo xưởng cũng cảm thấy mất mặt, khuyên can mãi, nhưng cục cảnh sát không thả người, nói rằng đây là người được mỏ sắt Nam Giang đưa đến, hắn ta trêu ghẹo nữ công chức ở đơn vị, đây là chuyện lớn. Nếu mà thả người ra rồi thì trả lời thế nào với phía mỏ sắt Nam Giang đây.
"Sao con trai tôi lại giở trò lưu manh được chứ, nó trước giờ đàng hoàng nhất, người ở xưởng đều biết. Sao lại giở trò lưu manh được." Lý Kim Hoa ngồi khóc trước cổng đồn cảnh sát nói.
"Còn có chính sách pháp luật gì không, đây là muốn chèn ép dân thường chúng tôi mà, oan uổng quá."
Lúc này đã là buổi tối, tiếng khóc này khiến cho người dân xung quanh không thể ngủ yên giấc.
Lãnh đạo của xưởng cũng có chút đau đầu.
Nếu cứ thế này làm ầm thành chuyện lớn, đến lúc đó truyền ra ngoài thì đúng là mất mặt quá.
Đồn cảnh sát cách khu tập thể ủy ban huyện không xa, ở cùng một chỗ cả, Lý Kim Hoa gây ra động tĩnh này đương nhiên sẽ quấy rầy đến những hộ gia đình sống gần đây.
Trong nhà cục trưởng huyện đang tiếp đón hai thanh niên trẻ tuổi, nghe thấy tiếng động, cục trưởng Cao như thể cảm thấy không còn chút mặt mũi nào nữa. Bảo hai người ngồi uống trà ở phòng khách đợi ông ta, ông ta lấy mũ đội lên đầu: "Tôi cho người đi xử lý một chút, sống quen những ngày tháng yên bình đến mức không biết xử lý chuyện luôn rồi."
Lâm Thanh Bách cười rồi đứng dậy: "Đã muộn như vậy rồi, hôm nay chúng tôi cũng về trước đây, sau này có việc gì thì đến văn phòng bàn bạc." Ý là đến thăm vì việc tư chấm dứt ở đây.
Lâm Thanh Tùng thấy vậy cũng nhanh chóng đứng dậy.
Cục trưởng Cao ngại ngùng nói: "Như vậy sao được, còn chưa nói gì mà. Ôi, đều tại đám người này, một chút chuyện nhỏ cũng xử lý không xong."
Lâm Thanh Bách nói: "Sau này có rất nhiều cơ hội, không phải vào lúc này, vẫn nên ưu tiên việc công thì hơn, chúng tôi không làm phiền nữa."
"Được rồi, nếu sau này có thời gian, chúng ta lại uống một ly cho tử tế. Sau này chúng ta phải cùng nhau làm việc, không được khách khí với người anh già này đâu đấy." Cục trưởng Cao có chút tiếc nuối nói.
Lâm Thanh Bách cười một cái thản nhiên.
Đợi sau khi tiễn người xong, cục trưởng Cao cũng không đến đồn cảnh sát.
Bà Cao bước ra nói: "Không phải vừa rồi còn vội vàng đến đồn cảnh sát sao, sao không đi nữa rồi?"
"Không đi nữa." Bỏ mũ xuống treo lên cửa, tiếp tục uống trà. Ông Lưu, phận làm anh tôi cũng đã làm đến mức này rồi.
Lâm Thanh Bách và Lâm Thanh Tùng từ nhà cục trưởng Cao ra, cũng không trở về mà vòng vào đồn cảnh sát xem thử. Nhìn thấy một bà thím đang ngồi trên đất kêu gào, mấy người bên cạnh thì đang khuyên nhủ.
Quản lý xưởng lâu năm cúi người nói: "Lý Kim Hoa, hôm nay muộn vậy rồi, hay là thế này, ngày mai mấy người chúng tôi lại đến đồn cảnh sát xem xem, rồi chạy đến phía hầm mỏ một chuyến, chúng tôi chắc chắn sẽ quản chuyện này."
"Đổng Vũ nhà chúng tôi chắc chắn không phải người như vậy, chắc chắn là do con bé nhà ông Vu hại, Đổng Vũ nhà chúng tôi chính là vì đón cô ta tan làm, nên mới bị đưa đến đồn cảnh sát."
Bạn cần đăng nhập để bình luận