Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 404

Còn giày…ừm, phối với giày màu đen mũi nhọn là ổn rồi.
Ngày hôm sau, Lâm Thanh Bách cũng không màng vẻ bất mãn của Lâm Thanh Tùng, đạp xe đạp tung bay đi mất.
Buổi sáng, Hứa Nam Nam cũng mặc chiếc váy liền mới mua.
Váy liền thân màu vàng tôn lên màu da của cô khiến khuôn mặt cô tươi tắn hơn. Bà Vu thấy thì ra sức khen cô xinh đẹp.
"Nên mặc từ sớm hơn mới phải."
Giờ cũng đã giữa tháng sáu rồi, những nữ đồng chí trong xưởng cũng đã mặc quần áo tươi sáng rồi, chỉ có cháu gái bà là mặc quần áo lao động cả ngày.
Hứa Nam Nam kéo kéo chiếc váy của mình: "Ở trong hầm mỏ mà mặc như thế này thì bất tiện lắm ạ." Quá chướng mắt luôn.
Thấy sắp đến giờ hẹn, cô đeo túi lên, chào mọi người trong nhà, nói rằng buổi trưa sẽ không về ăn cơm, rồi sau đó chạy tung ra khỏi cửa như làn khói.
Bà Vu nhìn bóng lưng cô, cười nói: "Thật đúng là cô gái lớn."
Hứa Nam Nam chạy một mạch đến chỗ cũ, nhìn thấy Lâm Thanh Bách dắt xe đạp đợi ở bên kia đường thì vui vẻ cất tiếng gọi, chạy qua đó: "Anh Lâm."
Lâm Thanh Bách thấy cô chạy qua, trên mặt hiện lên ý cười tự nhiên.
Chân dài bước vòng qua xa rồi ngồi lên xe: "Nhanh lên, lần này anh đưa em đi chỗ tốt ăn đồ ngon."
Hứa Nam Nam kéo váy lại, nghiêng người ngồi lên xe.
Xe chuyển bánh, trên đường gió thổi nhè nhẹ làm Hứa Nam Nam thấy thoải mái thở nhẹ ra một hơi.
Lâm Thanh Bách đạp xe qua vài con hẻm, rẽ vào vài cái ngõ. Cảnh vật trước mắt không ngừng biến đổi.
Hứa Nam Nam hỏi: "Không phải đến quán cơm sao ạ?"
"Không phải, lần này anh đưa em đi ăn bữa ngon. Quán cơm cũng không có đâu."
Đang nói chuyện thì chiếc xe dừng lại trước một căn nhà nhỏ màu xanh.
Còn chưa vào trong nhà thì đã nghe được mùi thơm.
Lâm Thanh Bách gõ cửa. Một thím lớn tuổi có phần cảnh giác ra mở cửa, vừa nhìn thấy Lâm Thanh Bách đến thì vui vẻ cười: "Bộ trưởng Lâm, cậu đến rồi à. Tôi làm cũng sắp xong rồi đấy."
Nói xong thì mở lớn cửa ra cho hai người họ vào trong.
Người phụ nữ vẫn luôn nhìn Hứa Nam Nam, Lâm Thanh Bách nói: "Đây là em gái của cháu."
"Hóa ra là em gái của bộ trưởng Lâm à. Thảo nào hôm qua bộ trưởng Lâm lại chuẩn bị nhiều đồ như thế. Em gái à, anh trai cháu đối xử với cháu tốt quá, lần này toàn những nguyên liệu tốt thôi đấy."
Căn nhà không lớn, nhà chính và có một phòng đơn, căn nhà cũng rất tồi tàn.
Hai người ngồi xuống chiếc bàn giữa nhà.
"Anh Lâm, ở đây làm gì thế ạ?" Hứa Nam Nam tò mò đánh giá xung quanh, nơi này trông như không giống như một quán ăn.
Lâm Thanh Bách nhìn về phía nhà bếp: "Người vừa nãy là đầu bếp. Tổ tiên của bà ấy mở tửu lầu. Vào lúc tửu lầu ở xã hội cũ không duy trì được nữa thì làm đầu bếp cho người ta. Sau này lánh nạn đói nên đến đây, rồi gả cho người bản địa nơi này."
Hứa Nam Nam kinh ngạc không thôi, vừa mới nói xong thì người phụ nữ đó đã bưng ra một cái nồi đất lớn đặt ở trên bàn. Nắp nồi vẫn chưa được mở nhưng đã nghe được mùi thơm của nó.
Hứa Nam Nam chớp chớp mắt, chép miệng. Tuy rằng cô không thiếu ăn, nhưng mùi vị tươi ngon như thế này, đã rất rất lâu rồi cô chưa được ngửi thấy.
Nhìn thấy cô thèm như vậy, Lâm Thanh Bách mỉm cười rồi mở nắp.
Mùi hương thơm nồng tỏa ra khắp nơi.
"Đây là súp gà lôi, tôi hầm lửa nhỏ hết cả một đêm đấy." Người phụ nữ đứng bên cười nói: "Hai người húp thử xem, tôi đi xào thêm hai đĩa rau đã, bộ trưởng Lâm lần này đem đến không ít nguyên liệu đâu."
Đợi người đi rồi, Hứa Nam Nam mới tò mò nhìn Lâm Thanh Bách: "Anh Lâm, anh lấy những nguyên liệu này ở đâu thế." Có ra chợ đen cũng không mua được.
"Hôm qua lúc xuống dưới có đi qua một núi sâu, anh đi thử vận may, không ngờ thật sự có thể kiếm được. Em vừa bệnh, húp súp là cách tốt nhất để bồi bổ cơ thể."
Bạn cần đăng nhập để bình luận