Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 295

Chủ nhiệm Chu liên tục đồng ý: "Bà nội của cháu khách sáo như vậy làm gì chứ."
"Nói là muốn cảm ơn trước đây dì đã chăm sóc cho cháu ạ." Hứa Nam Nam cười nói.
Đứa nhỏ có người quan tâm với đứa nhỏ không có người quan tâm đúng là khác nhau mà. Trong lòng chủ nhiệm Chu thầm nói.
Chờ Hứa Nam Nam đi rồi, chị Mã của hội liên hợp phụ nữ lập tức nói: "Chủ nhiệm Chu ơi, chuyện đó là thật sao, con gái của chủ nhiệm Hứa đã đi làm con thừa tự cho nhà khác rồi hả? Không phải nói chủ nhiệm Hứa mới có ba đứa con gái thôi sao? Đứa nhỏ đang nuôi bên người chỉ mới sáu, bảy tuổi chứ mấy. Lại để hai đứa con gái lớn đi làm con thừa tự của nhà người ta. Trong mỏ có người nói rằng Hứa Nam Nam… đồng chí Vu Nam Nam vì căn nhà của người ta nên mới đi làm cháu gái của người ta, có đúng như vậy hay không?"
Chủ nhiệm Chu nhíu mày khi nghe thấy loại lời đồn như thế này: "Chuyện này truyền ra từ nơi nào?"
"Từ phía công đoàn truyền ra, sáng nay lúc đến nhà ăn gọi cháo thì đụng trúng đồng chí bên công đoàn, người đó còn hỏi tôi, mà tôi có biết gì đâu."
"Thúi lắm, đừng nói là không có chuyện này, cho dù có thì đó cũng không phải là chuyện gì mất mặt. Hai năm trước, có người vì một miếng ăn mà làm vợ của người ta cũng không thấy ai nói gì, bây giờ lại đến nói ra nói vào."
Chị Mã ngượng ngùng cười.
Ở trong hầm mỏ này, không ít vợ của đàn ông độc thân đều được cưới về vào thời kỳ nạn đói mấy năm trước.
"Tôi luôn cảm thấy chuyện này truyền đi rất không thỏa đáng. Không biết là ai rảnh rỗi vô vị đồn thổi chuyện này khắp nơi."
Chủ nhiệm Chu cười lạnh một tiếng: "Còn không phải là mấy kẻ đầu trâu mặt ngựa hay đỏ mắt với người khác đấy ư, cái này gọi là không ăn được nho thì nói nho chua."
Khi Hứa Nam Nam trở lại văn phòng, cô cũng nghe chị Liễu nói về tin tức này.
Người của bộ phận vật tư biết khá rõ về chuyện Hứa Nam Nam được nhận làm con thừa tự. Dù sao thì Hứa Kiến Sinh và Lý Tĩnh làm ba mẹ lại làm đến nông nỗi đó cũng đủ thất bại. Về phần nhà ở của Hứa Nam Nam, ngay cả quản lý cũng không nhớ thương, vậy mà hai vợ chồng đó không quan tâm đến tình huống sức khỏe của Hứa Nam Nam, chỉ biết chăm chăm đến đòi nhà.
Là một người biết nội tình bên trong nên chị Liễu rất tức giận khi nghe bên ngoài đồn thổi những lời đó.
Tiểu Trương sáp lại gần: "Việc gì phải tức giận, bị chó mắng, chị còn có thể mắng lại chó hay sao?"
"Cái miệng này của anh cuối cùng cũng nói được lời hay rồi đấy."
Chị Liễu cười nói.
Hứa Nam Nam che miệng cười, nhìn hai người họ đấu võ mồm, tâm trạng của cô lại tốt hơn. Ban đầu cô cũng không đặt chuyện này trong lòng, hơn nữa cũng chỉ có mấy người nhàm chán như vậy mà thôi, không đáng để cô phải tức giận.
Trái lại, Lý Vỹ Minh cà lăm chạy đến bên cạnh cô, đưa cho cô một bao hạt dưa.
Chị Liễu vừa thấy thế thì khẽ nháy mắt với Hứa Nam Nam.
Tình huống gì vậy?
Hứa Nam Nam cũng ngơ luôn. Lý Vĩ Minh thấy vậy thì giải thích, trên khuôn mặt chất phác có chút ngượng ngùng: "Không phải đâu, tôi thấy người khác nói xấu đồng chí Hứa Nam Nam nên lo lắng em ấy sẽ tức giận, ăn chút hạt dưa, tâm trạng sẽ tốt hơn một chút."
"Ôi chao, sao tôi không thấy Tiểu Lý săn sóc chúng tôi như vậy nhỉ. Tiểu Lý à, cậu làm người quá thành thật rồi." Chị Liễu nói có ẩn ý.
Mặc kệ chị Liễu nói cái gì, Lý Vĩ Minh một câu cũng không nói. Chỉ là thường thường ngẩng đầu lên nhìn Hứa Nam Nam, khiến cho Hứa Nam Nam có chút xấu hổ.
Đồng chí Lý Vĩ Minh này bị gì vậy.
Cô cũng không muốn yêu đương ở chỗ làm đâu.
Vào giờ tan tầm giữa trưa, Hứa Nam Nam cầm hộp cơm chuẩn bị đi múc cơm, chị Liễu và Tiểu Trương đều nháy mắt ra hiệu với cô, sau đó cùng song song ra cửa. Cô khụ khụ mấy cái, vội vàng chạy nhanh ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận