Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 634

Khó khăn lắm mới đợi được anh quay về, còn chưa nói được câu nào đã nghe thấy Lâm Thanh Bách nói với cô ta như vậy.
Vợ Lưu Kiến Quân nhìn hai người, cười nói: "Bộ trưởng Lâm về rồi, vậy tôi không ở lại với đồng chí Tôn nữa, hai người cứ từ từ mà nói chuyện."
Mặc dù Tôn Hỉ Mai cảm thấy ấm ức nhưng vẫn không quên cảm ơn bà ta: "Chị dâu Lưu, lần này thật sự cảm ơn chị, nếu không một mình em ở bên ngoài còn không biết phải đợi bao lâu nữa."
"Bọn tôi ở cùng một khu tập thể ủy ban huyện với bộ trưởng Lâm, khách sáo gì chứ." Vợ Lưu Kiến Quân cười rồi đi.
Nghe thấy vợ Lưu Kiến Quân tỏ vẻ quan hệ của cô ta và Lâm Thanh Bách thân thiết, trong lòng Tôn Hỉ Mai nhiều ít có chút vui vẻ, lúc nhìn về phía Lâm Thanh Bách cũng không ấm ức mấy nữa.
"Anh Thanh Bách, chúng ta nói chuyện đi."
"Không cần. Sắc trời không còn sớm nữa, cô đi phòng tiếp khách nghỉ ngơi đi." Lâm Thanh Bách thản nhiên nói.
Thấy anh muốn đi, Tôn Hỉ Mai vội vàng chắn trước mặt anh: "Anh Thanh Bách, em muốn nói với anh về chuyện của cô tên Nam Nam kia. Anh có biết bộ mặt thật của cô ta không, cô ta không nhận người thân, đi theo con đường tư bản chủ nghĩa..."
"Câm miệng!" Trán Lâm Thanh Bách nổi đầy gân xanh: "Đồng chí Tôn Hỉ Mai, lẽ nào không có ai dạy bảo cô phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói sao. Nam Nam là người yêu của tôi, cũng là vợ chưa cưới của tôi, tôi không thích bất cứ ai nói những lời không hay về cô ấy. Đồng chí Tôn Hỉ Mai, hy vọng cô có chừng mực."
Tôn Hỉ Mai chưa từng trông thấy bộ dáng tức giận và giọng điệu lạnh lùng như này của Lâm Thanh Bách. Những điều này như thể con dao đâm vào cô ta.
Cô ta sợ hãi mấp máy môi vì run rẩy, không dám nói tiếp những lời phía sau nữa.
Lâm Thanh Bách nhìn cô ta cảnh cáo: "Lần cuối cùng, đừng đến tìm tôi nữa." Nói xong trực tiếp đi qua cô ta.
Tôn Hỉ Mai nhìn bóng lưng của anh, nửa ngày sau nước mắt mới tí tách rơi xuống từ khóe mắt, miệng lẩm bẩm: "Dựa vào cái gì chứ, em tốt với anh như vậy, cô ta dựa vào cái gì chứ?"
Lần nổi giận này của Lâm Thanh Bách với mình khiến Tôn Hỉ Mai cực kỳ buồn, cô ta ở trong phòng tiếp khách khóc đến hơn nửa đêm. Ngày thứ hai mắt sưng như quả óc chó.
Lúc rời khỏi ủy ban huyện, vợ Lưu Kiến Quân còn đến tìm cô ta, nhìn thấy cô ta như vậy, gương mặt tràn đầy đau lòng: "Bộ trưởng Lâm cũng thật là, dù sao cũng có nhiều năm tình cảm. Cái cô Nam Nam kia, ban đầu chị cũng cảm thấy không xứng với bộ trưởng Lâm. Người ở gia đình như vậy thì có cái gì tốt chứ."
Tôn Hỉ Mai nói: "Chị dâu Lưu, chị cũng quen người nhà của Nam Nam kia sao?"
Vợ Lưu Kiến Quân chế nhạo: "Quen thì quen, nhưng chị thà rằng không quen. Em không biết đâu, đứa chị họ kia của cô ta vì để làm người yêu, ăn vạ con trai chị mà suốt ngày quấn lấy con trai chị. Ăn vạ đến mức gài ăn nằm với con trai chị luôn đấy, thế là phải làm đính hôn cho hai đứa luôn."
Nghe thấy chuyện này, Tôn Hỉ Mai như lại được đổi mới nhận thức: "Những chuyện này, anh Thanh Bách biết hết sao chị?"
Vợ Lưu Kiến Quân than thở: "Biết thì thế nào, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, có không tốt như nào đi nữa thì bộ trưởng Lâm cũng cảm thấy tốt. Còn khuyên lão Lưu nhà bọn chị đồng ý. Ôi, nếu như không phải ban đầu nể mặt bộ trưởng Lâm, thì có nói gì đi nữa bọn chị cũng sẽ không đồng ý."
"Đúng là hồ đồ." Tôn Hỉ Mai tức giận thở dài. Cô ta không nghĩ đến bây giờ Lâm Thanh Bách lại trở thành như vậy. Lâm Thanh Bách ở trong quân đội được lãnh đạo coi trọng, tiền đồ xán lạn, sao lại trở thành người như vậy chứ. Chẳng lẽ là mê muội sắc đẹp nên mất hết lý trí?
"Thế nên lấy vợ phải lấy vợ hiền, bộ trưởng Lâm tìm người yêu như vậy, sau này chắc chắn sẽ bị liên lụy." Vợ Lưu Kiến Quân cảm khái nói.
"Khụ khụ khụ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận