Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 348

Một cô gái trẻ xinh đẹp như này, sao có thể đánh một gã đàn ông thành như kia được sao?
Anh ta ho nhẹ: "Chúng ta đi vào văn phòng nói chuyện nhé?" Ở đây nhiều người, không nên để vị đồng chí nữ này bị dọa sợ.
Hứa Nam Nam nghiêm túc hỏi: "Đồng chí cảnh sát, cứ hỏi ở đây luôn đi, để mọi người cùng nhau nghe một thể, tránh bị nói không minh bạch, sau này tôi sẽ rất khó giải thích."
Cô gái này còn rất có chủ kiến nha. Cảnh sát Tôn lập tức gật đầu: "Được, hỏi luôn ở đây đi. Đồng chí Ngô Tinh bên hầm mỏ các cô nói với tôi, sự việc xảy ra ở rừng cây trước đó có liên quan đến cô, cô nói sao?"
Hứa Nam Nam liếc nhìn Ngô Tinh, trên mặt hiện ra vẻ tức giận, sau đó cứng rắn kiềm chế lại: "Tôi muốn hỏi đồng chí Ngô Tinh mấy vấn đề trước đã."
Nói xong nhìn thẳng vào Ngô Tinh: "Cô nói có liên quan đến tôi, vậy cô nói cho rõ ràng hơn đi, để tôi còn nghe thật cẩn thận xem thử, vì sao chuyện ở rừng cây đó lại có liên quan đến tôi được."
Hành động quang minh chính đại của cô đã khiến những người xung quanh đều cảm thấy việc này không có chút quan hệ gì với cô cả.
Nếu không người ta đã muốn giấu giếm, sao sẽ để người tố cáo cô nói cho rõ ràng được chứ.
Ngay cả Ngô Tinh cũng có chút chột dạ, chẳng lẽ thực sự không phải là Hứa Nam Nam? Nhưng nghĩ đến chuyện cô ta tận mắt chứng kiến thì lại có tự tin để nói: "Ngày đó tôi… tôi nhìn thấy cô bị người kéo vào rừng cây, kết quả buổi sáng hôm sau trong rừng cây lại có người bị đánh. Chẳng lẽ việc này lại không có liên quan gì với cô ư?"
Mọi người nhìn Hứa Nam Nam, muốn xem cô sẽ nói như nào. Hứa Nam Nam nở nụ cười châm biếm: "Tôi còn tưởng cô có thể lôi ra lý lẽ gì cơ. Chỉ có mỗi một câu đầy lỗ hổng như vậy mà còn dám đổ oan cho tôi à. Cô nhìn thấy tôi bị kéo vào rừng cây, vậy chứng tỏ sức lực của tôi nhỏ hơn đối phương, tôi yếu như vậy thì làm cách nào để gây thương tích cho anh ta được? Còn có, nếu đúng là cô nhìn thấy tôi bị người ta kéo vào trong đó, vì sao ngay lúc đó cô không chạy đi báo luôn, chỗ đó cũng không cách xa hầm mỏ, chạy đi la hét một lát cũng không mất bao nhiêu thời gian." Cô nhìn cảnh sát Tôn: "Đồng chí cảnh sát, ngày đó người gác cửa hầm mỏ chúng ta có nghe thấy tiếng động gì không?"
Cảnh sát Tôn lắc đầu.
"Cái này đúng rồi, cô nói cô thấy tôi bị kéo vào rừng, lại không đi gọi người. Việc này không bình thường nha. Mặt khác, tôi bị người kéo đi, kết quả kẻ bị thương lại là người khác, chuyện này nói ra có hợp lý không?"
Hứa Nam Nam nghiêm túc nhìn Ngô Tinh: "Việc này đã xảy ra được mấy ngày, đồng chí cảnh sát đã đến đây điều tra mấy lần mà cô cũng không khai báo, tại sao cố tình để đến hôm nay mới nói ra?"
Những người khác đều nhìn về phía Ngô Tinh.
Đúng vậy, sớm không nói muộn không nói, vì sao đến hôm nay lại nói. Đồng chí cảnh sát người ta đã đến hầm mỏ mấy lần rồi cơ mà.
Chu Phương ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: "Tôi vừa nghe mấy người bên bộ phận vật tư nói là mấy ngày này đồng chí Ngô Tinh vẫn luôn tìm Nam Nam, muốn Nam Nam đồng ý bầu phiếu chia nhà cho cô ta. Nam Nam một mực từ chối, bởi vì cô ta còn chưa kết hôn, không có tư cách được chia nhà. Thế mà cô ta còn không chịu từ bỏ, vẫn bám riết lấy Nam Nam. Toàn bộ người của bộ phận vật tư đều biết. Hôm nay danh sách bỏ phiếu phân nhà vừa công bố ra thì cô ta đã đến ủy ban mỏ tố cáo rồi."
Thế này thì mọi chuyện đều sáng tỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận