Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 541

Khuôn mặt Lý Uyển trắng bệch, nửa câu cũng không dám nói.
Bà ta biết, câu nói này của Lâm Trường Chinh nói là để cho bà ta nghe. Ông không hài lòng với sắp xếp của bà ta.
Nhưng bà ta chẳng có ý gì khác, chỉ là muốn tỏ ra ác ý với Nam Nam một chút. Bà ta muốn để Nam Nam biết rằng nhà họ Lâm này không chào đón cô khiến cô biết khó mà lùi. Nếu không phải không khuyên được Lâm Thanh Bách, bà ta nào đến mức phải đi ức hiếp một cô gái trẻ chứ.
Lâm Trường Chinh đã nói như vậy rồi, Hứa Nam Nam cũng không tiện so đo chuyện tối hôm qua với Lý Uyển, cười nói: "Cảm ơn chú, cháu ở đây cũng quen lắm ạ."
Lâm Trường Chinh mỉm cười gật đầu. Cảm thấy cô gái này rất hiểu chuyện. Ánh mắt của Thanh Bách không quá tệ, chọn người có lẽ chắc cũng không đến mức quá kém.
Lâm Thanh Bách chẳng tỏ vẻ gì ngồi một bên, dáng vẻ hờ hững.
Đang bàn chuyện riêng trong nhà, bỗng cửa lớn nhà họ Lâm vang lên.
Lý Uyển lau nước mắt: "Chắc là Hỉ Mai đến."
Ăn cục tức xong, Lý Uyển cảm thấy người ngoài như Hỉ Mai còn hơn những người thân đang ngồi trong căn phòng này. Ít nhất người ta không ức hiếp bà ta.
Kết quả cửa vừa mở thì khuôn mặt bà ta lập tức sửng sốt.
"Đồng chí Trương Văn Tú."
Lâm Trường Chinh ngồi bên trong nghe thấy tên này, đôi tai cũng động đậy. Người này chẳng phải là vợ của Chu Vân Sơn à, sao lại đến nhà ông.
Trương Văn Tú đứng ngoài cửa mỉm cười: "Đồng chí Lý Uyển, xin hỏi Nam Nam đang ở trong nhà cô phải không."
Nam Nam? Nam Nam gì, đầu óc Lý Uyển mù mờ một lúc mới nhớ đến cái người đang ngồi trong phòng kia, chẳng lẽ là tìm cô.
Bà ta lễ phép mỉm cười: "Cô tìm Vu Nam Nam?"
"Đúng vậy, là con bé." Trương Văn Tú cười đáp.
"Đang ở trong đó, đồng chí Trương Văn Tú vào trước đã rồi nói, bên ngoài trời lạnh." Lý Uyển tránh qua một bên. Bất kể tìm con bé đó làm gì, bà ta cũng không thèm ngó ngàng. Anh Lâm nhà bà ta và thủ trưởng Chu cạch mặt nhau bao năm nay, chẳng đôi lần qua lại, lần này người ta đến cửa, dù gì cũng coi như là có bậc thang đi xuống.
Trương Văn Tú không đi vào, chỉ đứng ở ngoài cửa: "Tôi không vào, ông Chu nhà tôi tìm con bé có chút việc, vẫn đang đợi. Cô cũng biết tính cách như thùng thuốc nổ của ông ấy rồi đấy, tôi nào dám để ông ấy đợi. Cô cứ giúp tôi gọi con bé một tiếng là được."
Lý Uyển nghẹn lại, trên mặt tươi cười: "Vậy cô đợi một lát, tôi đi vào gọi."
Hứa Nam Nam ở trong phòng đã nghe có người tìm mình, sớm đã đứng dậy chuẩn bị đi xem, thấy Lý Uyển đến, cô bèn đi ra. Lý Uyển cũng không thèm nhìn cô lấy một cái: "Có người tìm."
Rồi trực tiếp đi về phía phòng khách.
Hứa Nam Nam cũng không thèm để ý đến bà ta, cô đi ra cửa. Nhìn thấy một người phụ nữ trông rất giỏi giang đứng ở ngoài cửa. Bà ấy mặc quân phục tóc ngắn, nhìn rất có khí khái anh hùng.
Trương Văn Tú nhìn thấy cô, cười nói: "Cháu là Nam Nam phải không."
"Sao cô biết cháu ạ?"
Hứa Nam Nam bối rối nói.
"Cô là vợ của ông Chu, trước đó cháu đi đưa thư cho ông ấy đó. Còn chưa kịp xem thư đã bảo cô đến đây tìm cháu rồi. Trước kia ông ấy không biết cháu là người đưa thư nên không mời cháu vào ngồi, giờ trong lòng đang hối hận, cháu chớ có khó chịu."
Hứa Nam Nam gật đầu: "Cháu không khó chịu ạ, thủ trưởng Chu không khỏe, cũng do tụi cháu làm phiền."
Trương Văn Tú thấy cô rất ngoan ngoãn, cảm thấy cô con gái của Vu Hải này không hề tìm lầm. Chẳng phải những thứ không ra gì, bà ấy cười: "Không sao, cha cháu và nhà cô đâu phải là người ngoài, cháu cũng đừng khách sáo. À đúng rồi, ông Chu đang vội muốn gặp cháu đấy. Nếu giờ cháu tiện thì đến nhà cô ngồi một lát, ăn trưa ở đó luôn, cháu thấy thế nào?"
Hứa Nam Nam chẳng biết người nhà họ Chu đến tìm cô làm gì, hơn nữa còn đích thân vợ của thủ trưởng Chu đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận