Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 152

Hai người nói cười, tìm cửa chắn xa vị trí của Hứa Nam Nam để lấy cháo. Không may, đúng lúc là cửa chắn của Tương Lệ Lệ.
Tương Lệ Lệ biết Lý Tĩnh, cô ta biết Hứa Nam Nam bất hòa với người nhà, nhưng cho dù thế nào Hứa Nam Nam đều do Lý Tĩnh sinh ra, tất nhiên cũng sẽ giận cá chém thớt lên người Lý Tĩnh. Lúc lấy cháo, thế là múc một muôi nước ngay bên trên, trắng đục như nước cơm.
Lý Tĩnh lập tức sửng sốt, nhìn nước suông trong bát, bèn chỉ Tương Lệ Lệ nói: “Đồng chí, chuyện gì thế này, đây là cháo sao?”
Tương Lệ Lệ liếc: “Có phải cháo không, bà không có mắt à?”
Thấy thái độ của cô ta, Lý Tĩnh lập tức giận không có chỗ trút. Đời này ngoại trừ chịu tức giận trước mặt bà Hứa, vẫn chưa có ai dám đối xử với cô ta như vậy: “Ở đây có bao nhiêu gạo, cô cũng đếm rõ được, không phải cháu cố ý nhắm vào cô sao?”
“Đúng là nhắm vào bà đấy, làm sao? Ai bảo bà không biết dạy con gái.”
Câu nói phía sau, Tương Lệ Lệ nhỏ giọng nói, cũng chỉ để Lý Tĩnh và người phụ nữ bên cạnh cô ta nghe thấy.
Nghe thấy vậy, Lý Tĩnh cũng biết mình bị người ta làm liên lụy.
Mà người liên lụy cô ta, là Hứa Nam Nam.
Con nhỏ đáng chết!
Lý Tĩnh siết chặt bát trong tay, có ý gây gổ với Tương Lệ Lệ, lại không muốn phá hỏng hình tượng của mình.
Người phụ nữ bên cạnh biết tình của Tương Lệ Lệ, khuyên nhủ: “Bỏ đi, chúng ta đi thôi, không thể nói lý với loại người này.”
Tương Lệ Lệ nhún vai, vô cùng ngang ngược.
Người bên cạnh không biết rõ tình hình, cũng biết Lý Tĩnh bị người ta làm khó.
Nhưng mà không có ai định xen vào chuyện của người khác, chú của Tương Lệ Lệ có quan hệ tốt với lãnh đạo trên mỏ, sau khi xảy ra chuyện thì Tương Lệ Lệ tới làm thay, nếu ai nói Tương Lệ Lệ không tốt, cô ta có thể sẽ ầm ĩ khiến cả mỏ đều biết.
Lý Tĩnh ngậm đắng nuốt cay, cứ thế nuốt xuống cục tức này, lúc bưng bát đũa rời đi, cô ta hung dữ trừng Hứa Nam Nam đang bận rộn ngập đầu.
Phải sớm đuổi sao tai họa này đi!
Khi bưng đồ ăn về nhà, Hứa Kiến Sinh đã thức dậy, đang rửa mặt, những đứa bé khác cũng chờ ăn cơm.
Lý Tĩnh đặt nồi cơm và bát lên bàn, ngồi xuống bên cạnh bàn lau nước mắt. Đôi mắt hơi đỏ, trông vô cùng uất ức.
Hứa Mai Tử nhìn thấy, lập tức hiểu ra, kêu: “Bác cả, bác gái khóc rồi.”
Hứa Kiến Sinh nhanh chóng từ ngoài đi vào.
Cầm khăn vừa lau mặt vừa nhìn Lý Tĩnh, thấy đúng là đôi mắt của cô ta đỏ ửng, nước mắt chảy ra ngoài, thế là mềm lòng: “Làm sao thế? Sao ra ngoài một chuyến lại khóc lóc đi về, ai ức hiếp em?”
“Còn có thể là ai, không phải tại con nhỏ Nam Nam đó. Tính tình của nó không tốt, ở bên ngoài đắc tội với người ta, làm hại tôi bị người ta làm khó. Tuổi đã cao còn bị con ranh ức hiếp, hôm nay tôi mất sạch mặt mũi rồi.”
“Cái gì, Nam Nam lại ức hiếp bác gái.” Hứa Hồng ngồi bên cạnh hét lên: “Sao nó có thể như vậy? Ở nhà ức hiếp bà, tới thành phố thì ức hiếp bác gái. Thế cũng không có lương tâm quá rồi, mới ngày đầu tiên thôi, sau này còn thế nào?”
Nói xong lại lo lắng nhìn Hứa Kiến Sinh: “Lúc nó ở nhà, bà và mẹ cháu trở thành phần tử xấu rồi, tới đây thì đừng hại bác cả.”
Lý Tĩnh khóc lớn tiếng hơn: “Em đã sớm biết, con nhỏ đỏ không phải thứ tốt.”
Từ nhỏ đã hại cô ta, trưởng thành còn không tha cho cô ta, còn vào thành phố gieo họa cho bà mẹ này.
Chẳng lẽ kiếp trước cô ta nợ con nhỏ chết tiệt này? Thật là tạo nghiệp chứng mà.
Hứa Kiến Sinh mím môi, trong lòng cũng hơi phức tạp. Cảm thấy có phải con gái lớn thật sự giống như vợ và mẹ mình nói, gây chuyện quá rồi không?
Mới đến mỏ đã đắc tội người ta, tính cách này cũng quá xấu. Hắn ta và Lý Tĩnh ở trên mỏ nhiều năm, chưa từng nổi giận với người khác.
“Nếu không thì anh đi tìm nó nói chuyện, bảo nó sau này đừng đắc tội với người ta. Sau này còn phải thường xuyên ở đây, như vậy cũng không tốt.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận