Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 357

Chẳng cần biết đúng sai ra sao, cứ làm ầm ĩ trước rồi tính.
Người phụ trách việc này xấu hổ đứng trên bục chủ trì, sắc mặt cũng kém hẳn. Vốn đang yên đang lành sắp kết thúc công việc thì lại xuất hiện vấn đề.
Lý Thành Văn nhìn về phía Ngô Kiếm: "Đồng chí Ngô Kiếm, phiếu bầu vừa nãy có phải là đọc sai rồi không?"
"Quản lý mỏ Lý, không có chuyện này. Tôi chỉ đọc theo tên được viết trên phiếu bầu." Ngô Kiếm kiên trì nói. Chuyện nghiêm trọng như vậy, anh ta làm sao có thể sai được. Vợ chủ nhiệm Hứa định làm cái gì vậy chứ.
Sau đó đưa phiếu bầu trong tay cho Lý Thành Văn, Lý Thành Văn xem thì đúng là Vu Nam Nam đã bầu cho Lưu Tam Căn.
Đưa phiếu cho Ngô Kiếm: "Đưa cho chị ta tự xem."
Lý Tĩnh cầm lấy phiếu bầu nhưng không biết những chữ ghi trên đó, đưa cho Hứa Kiến Sinh nhìn.
Hứa Kiến Sinh chả thèm xem: "Đúng vậy, là bầu cho nhà Lưu Tam Căn."
Nghe thấy những lời này của Hứa Kiến Sinh, cả người Lý Tĩnh lung lay, thiếu chút nữa tức giận đến bất tỉnh: "Con mất dạy, sao nó lại ác như vậy chứ. Tôi là mẹ đẻ của nó mà, thế mà lại đi giúp đỡ người ngoài, cái đồ bất hiếu."
Những người khác nghe vậy đều liếc mắt nhìn, bầu cho Lưu Tam Căn vì gia đình đó đúng là rất khó khăn. Còn tưởng là đọc phiếu thực sự có sai lầm, hóa ra là vì Vu Nam Nam không bỏ phiếu cho nhà bọn họ.
Lý Thành Văn xụ mặt nói: "Lần bỏ phiếu này là dựa trên nguyên tắc công bằng công chính công khai, không phải thân thiết với ai thì bầu cho nhà đó, mong các vị đồng chí chỉnh đốn lại thái độ."
Gì mà công bình công chính công khai chứ, kiểu bỏ phiếu chỉ tên nói họ này còn không phải chỉ có thể bầu cho người có quan hệ tốt à. Những người không được chọn để chia nhà đều cười khẩy.
Dù sao số người không được chọn để chia nhà cũng là đa số, một lúc sau cũng nhận ra vấn đề, má ơi, công khai như này mới không tốt này, bầu phiếu kín thì có khi còn có mấy người chí công vô tư như đồng chí Vu Nam Nam, bỏ phiếu cho những người thực sự khó khăn. Bây giờ làm bỏ phiếu công khai kiểu này thì đều bầu cho người có quan hệ tốt với mình. Những người bình thường làm ở tuyến đầu việc đào mỏ như bọn họ nào có cơ hội quen biết những người được bỏ phiếu chia nhà. Đây mới là không công bằng đó.
Chẳng qua mặc dù nhận ra vấn đề, cũng không có cách nào khác thay đổi được nữa. Đây là tự bọn họ liên danh để xin với công đoàn và ủy ban mỏ, giờ làm gì có mặt mũi đổi lại nữa, không công bằng cũng phải chịu.
Chỉ là với Ngô Kiếm, người mà đến làm công tác tư tưởng cho họ trước đây, đã bị ghi nhớ ở trong lòng.
Gia đình Hứa Kiến Sinh cuối cùng cũng được chia một căn nhà. Chẳng qua là căn một gian. Hết cách, nhà bọn họ là chỉ có một công nhân viên, chưa kể số phiếu bầu cũng không nhiều, có thể được chia cho căn nhà một gian đã là rất tốt rồi.
Trong lòng Lý Tĩnh lại rất bất mãn.
Nhà một phòng cũng chỉ lớn hơn chút so với phòng ký túc xá độc thân, bên trong còn không có giường tầng. Kê hai cái giường vào là không còn chỗ để đặt bàn nữa. Nào được rộng và thoáng như căn hai phòng nhỏ mà trước đây cô ta từng ở.
Ra khỏi phòng họp, cô ta định đi tìm Hứa Nam Nam để tính sổ.
Hứa Kiến Sinh ra sức tóm lại cánh tay cô ta: "Còn chưa thấy mất mặt đủ à." Giọng nói có thêm mấy phần nghiêm khắc.
Lý Tĩnh lập tức tủi thân đến đỏ cả mắt: "Tôi làm bẽ mặt à, tôi còn muốn đi hỏi cái đứa bất hiếu kia một chút, vì sao lại tình nguyện giúp đỡ người ngoài mà không chịu thương xót cho người nhà. Lúc đó căn nhà của chúng tôi cũng vì nó mà mất đi."
Hứa Kiến Sinh mất kiên nhẫn nhíu mày: "Không phải do cô tham làm à, căn kia nó tự mình bay mất được à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận