Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 581

"Không còn cách nào khác, tôi không vừa mắt với thứ này, cũng không có cách thu dọn. Không phải chỉ còn cách tìm cậu thôi sao. Hơn nữa đây không phải đang nhắc nhở cậu sao. Dáng vẻ của người yêu nhà cậu đẹp, cậu phải quản cho thật kỹ đấy. Đâu đâu cũng có một vài tên cặn bã, khó lòng phòng bị. Ngay mấy hôm trước này, một y tá nhỏ ở phòng y tế của tôi bị một tên cán bộ nhỏ của ủy ban tỉnh để ý. Chẳng phải một đống người bên trên đã làm công tác tư tưởng giúp kết hôn rồi sao?"
Gặp phải chuyện thế này, mấy nữ đồng chí cũng không còn cách nào. Nếu bạn không đồng ý sẽ khiến mấy lãnh đạo trong tỉnh mất mặt, sau này còn có thể sống tốt ở nơi này sao?
Trong lúc hai người đang nói chuyện, phía Hứa Nam Nam đã lui xuống, tiếng vỗ tay vang dội cả hội trường, chấn động tới mức có thể hất bay nóc nhà.
Chương Lỗi vừa vỗ tay vừa xít lại gần Lâm Thanh Bách nói: "Đầu óc của người yêu nhỏ nhà cậu rất thông minh. Tiết mục này, chỉ có hát là được không tốt, thế nhưng không ai nói được gì. Ha ha ha ha."
Tiếng vỗ tay này vô cùng nhiệt liệt, không nhiệt liệt chẳng phải nói bài hát này không tốt sao. Ba thế thanh niên trung niên người già cùng hát bài Tổ Quốc Của Tôi, ai mà dám nói không hay.
Khóe miệng Lâm Thanh Bách cong lên, lại nghĩ tới lời Thanh Tùng từng nói với anh, dường như cô gái này cũng cảm giác được vài sự thay đổi nào đó trong tương lai.
Xem ra cô gái nhỏ này cũng không lơ mơ như anh nghĩ.
Hứa Nam Nam rời khỏi sân khấu trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, cho đến khi ra sau hậu trường, cô vẫn chưa tỉnh lại. Trên gương mặt vẫn còn đang ửng hồng, kích động giống như vẫn còn đang ở trên sân khấu vậy, chỉ hận không thể hét thêm mấy tiếng nữa.
"Nam Nam, chúng ta được rồi?" Chị Liễu lau mồ hôi sau ót.
"Không phải chúng ta đã xuống rồi sao, nói nhảm." Tiểu Trương thở phào nhẹ nhõm: "Không biết chúng ta được hạng mấy."
"Khụ." Trưởng ban Tiêu ho khan mấy tiếng: "Quan trọng là có tham gia."
"Đúng đúng đúng, quan trọng là có tham gia. Còn có được thưởng hay không cũng không phải vấn đề." Mấy công nhân không tự tin khác cũng phụ hoạ theo. Đặc biệt là những đồng chí lớn tuổi về hưu, họ suy nghĩ rất thoáng. Cũng đã rời khỏi khu mỏ rồi, bây giờ lại còn có cơ hội đại diện mỏ tham gia biểu diễn, được ca hát ở hội trường lớn của tỉnh đã quá mãn nguyện rồi. Còn về phần giải thưởng, cái này không quan trọng.
Hứa Nam Nam thật sự vui mừng khi mọi người có suy nghĩ như thế. Cô cũng cảm thấy tỷ lệ nhận được phần thường không cao, trước đó cô còn lo mọi người sẽ cảm thấy mất hứng, thế nhưng bây giờ không cần phải lo rồi.
Cô vừa nghĩ như thế, trưởng ban Tiêu đã chắp tay ra sau lưng đi ra ngoài.
Trưởng ban Tiêu vừa đi, Tiểu Trương cũng nối gót theo sau, những đồng chí ở phía sau anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, từng người từng người đi ra ngoài.
Hứa Nam Nam thấy thế thì chỉ biết im lặng.
Thời gian ra sân khấu biểu diễn của mỏ sắt Nam Giang cũng tương đối gần cuối, sau khi nhóm Nam Nam biểu diễn xong, mấy tiết mục còn sót lại cũng không nhiều.
Hứa Nam Nam nhìn đồng hồ đeo tay một chút, đã gần mười hai giờ rồi, nghe nói nhà ăn của tỉnh sẽ lo chuyện cơm nước. Hứa Nam Nam vẫn còn đang băn khoăn chuyện của Ngụy Tiểu Đông, không định dùng cơm cùng mọi người, chuẩn bị đến tìm Lâm Thanh Bách hỏi thăm một chút.
Dù sao Ngụy Tiểu Đông cũng xem như đối tác của cô, hơn nữa bà Ngụy còn đang nằm trong bệnh viện không có ai chăm sóc.
Mắt của bà cụ không tốt, nếu như không ai chăm sóc bà ấy, hàng xóm cũng không dám giúp đỡ bà. Việc bà cụ có thể sinh hoạt mấy ngày nay cũng là cả vấn đề.
Ôi, có thể giúp được bao nhiêu thì giúp bấy nhiêu vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận