Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 665

Đây là bài học kinh nghiệm mà cô nhóc đã tổng kết ra được ở nhà họ Hứa.
Nghe thấy logic của Hứa Linh, Hứa Nam Nam vậy mà không phản bác lại được. Quả nhiên môi trường sống rất quan trọng. Cũng không thể nói cô nhóc sai hoàn toàn, nhưng chuyện này không nói theo kiểu như vậy được.
"Tiểu Linh, nghe lời của chị có được không, chúng ta đừng gây chuyện. Nếu như giáo viên đối xử với em không tốt, em nói với chị, chị sẽ đi lý luận với bọn họ. Còn gây chuyện ầm ĩ thì không tốt đâu."
Cô cũng không hy vọng sau này nhìn thấy Hứa Linh đeo phù hiệu đỏ trên tay áo chạy khắp nơi.
Hứa Linh bẹp miệng, nghĩ sao mà chị gái của cô nhóc nói mãi cũng không hiểu vậy. Nhưng mà cô nhóc sẽ không cãi chị gái mình. Dù sao chị gái cô nhóc cũng không biết về chuyện trong trường học.
Vì vậy sảng khoái nói: "Em biết rồi."
Thấy dáng vẻ cô nhóc như vậy, Hứa Nam Nam vẫn lo lắng.
Buổi chiều lúc tan tầm, Hứa Nam Nam về nhà sớm hơn bình thường, quả nhiên nhìn thấy Tiểu Mãn đang làm bài tập ở sân. Cô nói: "Tiểu Mãn, chúng ta vào phòng nói chuyện."
Tiểu Mãn cúi đầu: "Chị, em còn chưa làm xong bài tập."
"Không sao, nói xong lại làm tiếp." Hứa Nam Nam nói.
Tiểu Mãn bóp bóp đầu bút, lúc này mới đi theo cô vào phòng. Hứa Nam Nam để cho cô bé ngồi trên giường, mình cũng ngồi ở mép giường: "Hôm nay chị đã hỏi Tiểu Linh rồi, trong trường học đúng là có chút ầm ĩ, nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến chuyện học hành. Không phải mọi người ai cũng gây chuyện, vẫn có người đang học. Đây không phải là cớ để em không chịu đi học. Trước đây em nói muốn đi học, bây giờ lại nói không đi học nữa. Em nói thật với chị đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
Tiểu Mãn cúi đầu, không nói câu nào, bóp đầu ngón tay của mình. Hiển nhiên là đang căng thẳng. Nhưng cô bé vẫn im lặng không nói lời nào.
"Tiểu Mãn, em có còn coi chị là chị gái của em nữa không, có việc gì cũng không chịu nói à?"
"Em, em muốn kiếm tiền. Chị, em muốn kiếm tiền. Em không muốn để chị phải nuôi em nữa." Hứa Tiểu Mãn đỏ mắt nói.
Hứa Nam Nam nhìn cô bé như vậy, bỗng sửng sốt: "Em nói gì thế, cái gì mà nuôi với không nuôi, em ăn lương thực cung ứng, đi học cũng không tốn nhiều tiền. Sao lại nghĩ ngợi nhiều như vậy?"
"Thế nhưng chị sắp phải lập gia đình rồi. Chị, sau này trong nhà chỉ còn lại em và ông bà, em không biết phải làm sao cả." Cô bé rất sợ hãi, từ khi chị nói không để cô bé đi học nữa là cô bé rất sợ hãi. Cô bé đột nhiên ý thức được, mình không thể cả đời dựa vào chị. Chị phải lập gia đình. Cô bé không thể làm liên lụy tới người khác.
Từ lúc ở trong thôn đến bây giờ, cô bé vẫn luôn làm người khác phải lo lắng mệt nhọc. Những thứ chị luyến tiếc không nỡ ăn đều cho cô bé ăn. Chị che chở cô bé, đưa cô bé rời khỏi thôn. Cô bé chỉ biết quen với chuyện đó, rồi lại còn đòi đi học tiếp. Cô bé học thêm mấy năm thì sẽ làm liên lụy chị thêm mấy năm. Sao cô bé có thể ích kỷ như vậy được.
Ngày nào cô bé cũng nghĩ như vậy, rất khó chịu, cũng không còn muốn học nữa.
Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Tiểu Mãn, trong lòng Hứa Nam Nam cũng không biết làm sao cả. Từ trước tới nay chưa bao giờ cô muốn bỏ mặc cái nhà này. Chăm sóc ông bà và để Tiểu Mãn được đi học là chuyện cô có thể làm được, cô cũng sẽ tiếp tục kiên trì.
Không ngờ rằng Tiểu Mãn lại không có cảm giác an toàn đến thế.
"Kết hôn rồi không có nghĩa là sẽ không quan tâm tới gia đình nữa. Em và ông bà đều là người thân của chị, ông bà lớn tuổi thì chị sẽ nuôi bọn họ. Em còn nhỏ, cần phải đi học, chị cũng sẽ nuôi em ăn học. Chờ em học xong đi làm rồi thì chị sẽ không xen vào chuyện của em nữa, lúc đó em phải thực sự tự dựa vào chính mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận