Thập Niên 60: Chủ Cửa Hàng Taobao

Chương 434

"Dù sao thì từ nhỏ đến lớn bà ấy cũng quan tâm đến anh cháu nhất. Sao giờ bà ấy không đi quan tâm ngay luôn đi?"
Lý Uyển tức đến mức ngực phập phồng.
"Tiểu Uyển à, con đừng nóng, từ nhỏ tính khí đứa bé này đã như vậy rồi." Thím Lý vội vàng khuyên nhủ.
"Nó như thế này là giày xéo lòng con." Lý Uyển tức đến đỏ mắt.
Cả đời lo nghĩ vì đứa con này, muốn tuổi thơ nó có một cuộc sống tốt đẹp, trôi qua vui vẻ, việc gì cũng chiều chuộng nó. Kết quả cuối cùng lại trở thành bà ta không quan tâm đến nó. Lúc đó vì sao bà ta không cho cậu ta nhập ngũ, còn không phải vì bà ta biết rằng tính tình cậu ta không ổn định nên bà ta sợ cậu ta đi nhập ngũ sẽ sống không tốt sao. Kết quả là bị cậu ta oán hận đến tận bây giờ.
Còn Thanh Bách, lần này rõ ràng còn xa lạ hơn trước kia. Bà ta toàn là vì cái nhà này, vì hai đứa trẻ này. Nhưng chúng đều không hiểu cho nỗi khổ tâm của bà ta.
"Được rồi, cháu không chơi cùng hai ông bà nữa, cháu còn phải đi làm đây." Lâm Thanh Tùng không muốn thấy bà ta khóc, bèn đứng dậy chuẩn bị rời đi. Dù sao thì ở nhà cũng chỉ có cha cậu thích cái kiểu này.
Không đợi Lý Uyển nói xong, cậu ta đã đi thẳng ra khỏi cửa, không thèm nhìn lại.
Hai người già nhà họ Lý nhìn Lý Uyển như vậy cũng có chút lo lắng.
Nhưng họ là người ngoài cuộc, có thể nói gì đây? Nếu là xã hội cũ, Lý Uyển là chủ, bọn họ có thể quản chuyện của chủ sao? Hiện nay cũng là Lý Uyển nuôi bọn họ, đối xử còn tốt hơn cả con gái ruột của họ. Bọn họ càng không biết phải nói gì.
Lâm Thanh Tùng vừa rời khỏi cửa ủy ban huyện thì bị anh trai bắt lại.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh trai, cậu ta rụt cổ lại: "Anh à, em không nói gì cả, thật đấy."
Lâm Thanh Bách thả cậu ta ra: "Đừng để cho ai biết chuyện của Nam Nam. Anh không muốn ai quấy rầy cô ấy."
"Em biết, em biết mà. Anh cứ yên tâm." Lâm Thanh Tùng vội nói. Vừa rồi ở tiệm cơm cậu ta đã nhận ra anh trai không muốn nhắc tới chuyện này, nên dĩ nhiên cũng không nói nhiều thêm lời nào.
"Nhưng anh à, chuyện của anh và cán sự Vu không phải là vấn đề sớm muộn sao? Chung quy cũng phải cho người nhà biết..."
Nhìn thấy vẻ mặt Lâm Thanh Bách lại lạnh xuống, cậu ta cũng không dám nói gì nữa. Cậu ta nhanh chóng chuyển chủ đề một lần nữa: "Nghe Tiểu Chu ở ủy ban mỏ nói... À, Tiểu Chu là bạn thân của cán sự Vu, thân với cô ấy giống như chị em gái vậy. Tiểu Chu nói rằng cán sự Vu đã gửi điện báo báo về, hôm nay về đấy anh. Có lẽ là ngày mai sẽ đi làm đấy ạ."
Thấy không, em đến hầm mỏ còn có thể làm mật báo tin tức cho anh đấy.
Sắc mặt của Lâm Thanh Bách rốt cuộc cũng giãn ra chút: "Biết rồi."
Nói xong, anh chắp tay sau lưng rồi bỏ đi.
"Có vợ rồi thì quên em trai mà!"
Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày ở nhà, sáng sớm hôm sau Hứa Nam Nam đến bưu cục lấy hàng, sau đó theo chiếc xe kéo hàng của mỏ trở về hầm mỏ làm việc.
"Nam Nam, lần này em về nhanh thật đấy. Mua được cái gì rồi? Lần trước chị đi thu mua mấy thứ này, suýt chút nữa là chạy đi tìm muốn gãy chân luôn ấy." Những thứ này không dễ dàng gì kiếm được, không có ai trồng, toàn là thôn dân lên núi đi tìm cả.
Hứa Nam Nam cười nói: "Em cũng chỉ là tình cờ tìm được thôi, năm sau có lẽ sẽ không tốt được như vậy đâu ạ." Lo rằng chị Liễu sẽ hỏi tiếp, cô đổi chủ đề: "Đúng rồi, những ngày này ở mỏ vẫn ổn chứ chị."
"Ổn cả, không phải trước đó em đề xuất cách để công đoàn tổ chức cho công nhân đổi phiếu vải và phiếu công nghiệp đó sao? Bây giờ công đoàn đã bắt đầu làm rồi, Chủ tịch công đoàn Lưu muốn mượn em qua đó. Nhưng Trưởng ban Tiêu của chúng ta không đồng ý."
Bạn cần đăng nhập để bình luận